Lưu Trường không thể tiếp tục làm máy dệt ở trong Tiêu Phòng Điện nữa.
Bởi vì bây giờ nó không còn chỉ có một mình.
Lưu Bang phái tên thái giám Đoàn Thuận tới bên cạnh nó, Lưu Trường mới đầu không thích tên này lắm, nhưng qua vài lần trò chuyện, hai người liền trở nên quen thuộc. Tên này có sở thích giống với Lưu Trường, cả hai đều thích máy móc, hơn nữa khi Lưu Trường nói một số nguyên lý máy móc, ông ngờ ông ta lại hiểu.
Trong cuộc trò chuyện với Đoàn Thuận, Lưu Trường giờ mới hiểu, té ra ở bên trong hoàng cung tự có cơ cấu chế tạo của riêng mình.
Cơ cấu chế tạo lớn nhất chính là thiếu phủ, thiếu phủ là một trong cửu khanh, phụ trách tài chính hoàng thất và vật dụng hoàng gia. Dưới thiếu phủ có một cái thượng phương đài đứng đầu là thượng phương lệnh, thượng phương lệnh phụ trách chế tạo binh khí và vật dụng mà hoàng cung cần.
Thượng phương lệnh do hoạn quan đảm nhận, trong cơ cấu này có hoạn quan, cũng có một số tượng nhân ưu tú. Lưu Trường không hề hay biết gì cả, té ra trong hoàng cung còn có cơ cấu như thế. Nếu mà y có chút kiến thức về lịch sử thì sẽ biết rằng, trong tương lai không xa sẽ có một thượng phương lệnh vô cùng nổi tiếng, tên là Thái Luân.
"Thật là đáng tiếc, nếu như công tử không phải hoàng thất, riêng bằng vào món này là có thể thăng tước hai cấp rồi." Đoàn Thuận lắc đầu nói:
Lưu Trường chẳng bận tâm, nó là công tử, lớn lên là chư hầu vương, không thể thăng lên nữa, vương mà thăng lên một bước ... À đó là thăng tới địa ngục.
Lúc này Lưu Trường ở thượng phương phủ chế tạo máy dệt, ở nơi này nó không cần tự mình động thủ, riêng những tượng nhân lành nghề ở nơi này đã có hơn 20 người, ai nấy đều là tượng nhân lâu năm cực kỳ ưu tú. Những tượng nhân này đều là người giỏi nhất mà Lưu Bang tìm được khắp toàn quốc, tài nghệ của Lưu Trường ở trước mặt họ hoàn toàn không đáng kể.
Ngày đầu tiên tới đây, một vị tượng nhân già nhìn cái mộng ghép đơn giản tên máy dệt, lắc đầu nhăn nhó.
Đại khái là nể mặt thân phận của Lưu Trường, nên khi Lưu Trường hỏi tay nghề của mình như thế nào, ông ta chỉ nói một câu:" Rất có ý tưởng."
Bọn họ làm lại một cái nữa, đường lối vẫn theo cách của Lưu Trường, nhưng mà máy dệt bọn họ làm ra so với cái của Lưu Trường dài gấp đôi. Khi Lưu Trường làm thì toàn nghĩ xem làm sao để tiết kiệm gỗ, cho nên rất nhiều linh kiện xếp khít với nhau. Nhưng những tượng nhân này theo đuổi hiệu suất và sự ổn định, bởi thế mà to hơn một chút.
Lưu Trường rơi vào trạng thái rảnh rang vô tích sự, chẳng có gì để làm, mỗi ngày chỉ nhìn những tượng nhân kia, cách thức cải tiến máy dệt vốn rất đơn giản, những tượng nhân kia tháo cái thứ bán thành phẩm của nó ra, nhìn một cái là biết nguyên lý. Hoàn toàn không cho Lưu Trường có chút cơ hội trang B vả mặt nào hết, bọn họ cứ cắm đầu mà làm.
Thú tiêu khiển duy nhất của Lưu Trường chính là lúc tán gẫu với những tượng nhân này.
Lưu Trường không thích tán gẫu với đám hoạn quan, chẳng phải là vì coi thường những người đó, chỉ là những người đó ở trong hoàng cung quá lâu, nói chuyện đều theo khuôn phép. Vì không để lại sơ hở, có thể nói ít thì tuyệt đối không nói nhiều, có thể không nói thì tuyệt đối không lên tiếng.
Nhưng những tượng nhân mộc mạc kia thì khác, bọn họ ban đầu có chút sợ Lưu Trường, nhưng khi phát hiện ra vị công tử nhà hoàng đế này chẳng khác gì thằng tiểu tử đáng đánh nhà mình, bọn họ liền thoải mái hơn. Thi thoảng bọn họ cũng dùng gỗ thừa làm một số món đồ chơi cho Lưu Trường, còn cười ha hả tán gẫu chuyện nhà với nó.
"Trong nhà tiểu nhân có bốn đứa con, có sáu đứa cơ nhưng bị chết non, còn lại bốn đứa ... Đứa lớn nhất đã mười sáu, cũng nên hôn phối rồi."
Bất kể là thời nào, để con cái thành gia thất dường như là tâm nguyện lớn nhất của phụ mẫu. Nhưng khác biệt là, ở thời đại này, nếu như con quá tuổi mà chưa thành gia thất sẽ bị phạt, cũng không thể nói là phạt, mà là phải nộp loại thuế khác.
Chế độ này do Bạo Tần đặt ra, Đại Hán trên cơ sở chế độ Đại Tần, đẩy tuổi thành hôn tăng thêm một, để biểu thị mình hoàn toàn khác Bạo Tần. Có thể nhìn ra, thôi bỏ, chẳng nói mọi người cũng hiểu mà. Bảo không bắt chước là không bắt chước mà.
Những tượng nhân này cực kỳ sùng bái Lưu Bang, bọn họ tin rằng trên người Lưu Bang nhất định có sức mạnh to lớn nào đó. Mặc dù cuộc sống của bọn họ không được tốt cho lắm, nhưng bọn họ vẫn thỏa mãn. Theo như lời họ nói, ở triều đại trước, làm đồ cho nhà hoàng đế không được trả tiền đâu. Còn bây giờ bọn họ có thù lao nhất định, điều đó trong mắt họ chính là sự vĩ đại của Lưu Bang.
Nếu nói như thế, sự vĩ đại của Lưu Bang có chút nhỏ bé. Nông dân cổ đại của Hoa Hạ rất dễ thỏa mãn, người thống trị chỉ cần cho chút ân huệ nhỏ là có thể khiến họ cảm tạ ơn đứt. Nếu gặp được ai đó cả đời thực hiện chính sách nhân nghĩa, làm vô số chuyện tốt cho bách tính, bọn họ thậm chí nhớ ơn mấy trăm năm. Tham khảo vị tứ ca không thích nói nào đó.
"Có ân điển của bệ hạ, cuộc sống vậy là đủ rồi, nhưng ở nơi này không được ra ngoài, có hơi nhớ người nhà. Tiểu nhân đã bốn năm chưa gặp người nhà, đều nhờ người khác viết thư."
Lưu Trường chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng nói ra cái nhìn của mình, nhưng chẳng còn cơ hội nhúng tay vào chuyện máy dệt nữa.
Đương nhiên lớp học chỗ Hàn Tín thì vẫn phải tiếp tục.
Hàn Tín sớm bị Lưu Trường phá vỡ tuyến phòng thủ tâm lý, hoa cỏ ở tiền viện nhà ông ta cũng bị Lưu Trường giẫm đạp hết. Lúc này đối với Lưu Trường, ông ta cũng tự động vào trạng thái giống Lưu Bang, đã không thăm dò bên lề nữa, mà thực sự ra tay rồi.
Đương nhiên trước khi ra tay, Hàn Tín viết tấu lên Lưu Bang, trong tấu ông ta mạnh dạn nói tới vấn đề lão sư dạy đệ tử, đồng thời lấy Khổng Tử làm ví dụ, dùng luận điệu to tát, viết tới mấy nghìn chữ. Còn Lưu Bang trả lời rất đơn giản, chỉ có một chữ "đánh."
Sau đó đám gia nô của Hàn Tín thường xuyên nhìn thấy Hàn Tín cầm hài truy đuổi hoàng tử Đại Hán trong sân.
"Ngươi làm ra máy dệt mới à?" Hàn Tín nheo mắt nhìn Lưu Trường đầy hoài nghi:
"Sư phụ, mắt người kiểu gì thế? Đệ tử thực sự làm ra rồi, muộn nhất là hai ngày nữa thôi a phụ sẽ chính thức công bố. Cái máy đó lợi hại lắm, đợi sư phụ nhìn thấy sẽ giật mình."
Bất kể Lưu Trường giải thích ra sao, Hàn Tín vẫn không tin.
Chương trình học cơ bản của Lưu Trường đã hoàn thành một nửa, Hàn Tín bắt đầu cùng nó mô phòng đối chiến, thông thường đều là ông ta lấy trận chiến có tiếng trên lịch sử ra làm ví dụ, thi thoảng cũng lấy ví dụ từ thực tế.
"Kẻ giỏi công thì phải biết thủ trước, giả như ngươi làm lang trung lệnh, ngươi sẽ bố trí phòng thủ ra sao?"
Lưu Trường ngẫm nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời:" Đệ tử sẽ đem hai phần ba binh lực ra bố trai ở quanh Đông Môn, Vũ Đài, Câu Dặc. Vì ngoài Đông Môn vô cùng trống trải, mà sĩ tốt ở Bắc Môn lại hơi thiếu, Trường Lạc Cung có thể cầm chân một chút, kẻ địch sẽ không tấn công ở đó."
"Ngươi làm thế là coi thường bố trí của Vương Lăng đấy."
"Vương Lăng là ai?"
"Lang trung lệnh."
"Thì ra lang trung lệnh tên là Vương Lăng, người này chẳng có năng lực gì cả, giáp sĩ phòng thủ chỉ có từng ấy, cứ nhét hết ở Nam Môn, cũng không biết luân chuyển ..."
"Được rồi, ta lại hỏi ngươi, nếu như doanh trại của ngươi không còn lương thực, ba mặt bị kẻ địch bao vây ..."
- Giải thích, Thái Luân được coi là người sáng chế ra giấy. Hết giải thích.