Lời của Lưu Trường như đã nhắc nhở Hàn Tín, ông ta ra ngoài rửa mặt, mau chóng quay về.
Ông ta lại lần nữa dạy học, trạng thái cũng giống như trước đó, rất hay ngây người, ngữ khí cũng lãnh đạm hơn nhiều, không mắng chửi, cũng không phẫn nộ. Khi Cốc thở hồng hộc quay về phủ, Hàn Tín đột nhiên kết thúc buổi học, bảo Lưu Trường sớm trở về.
Lưu Trường không hiểu ra sao, nhưng vẫn cứ rời đi.
Nó cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng Hàn Tín bây giờ thì còn có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ? Ông ta ở trong kinh thành, tuy Lưu Bang cho ông ta tự do nhất định, nhưng ông ta không thể rời thành, cũng không thể ra lệnh cho ai, nói một cách khác, ông ta bị giam lỏng trong thành rồi, thế thì còn xảy ra chuyện gì được.
Liên tưởng tới tứ ca đột nhiên giữ mình lại, Lưu Trường không khỏi suy đoán, chẳng lẽ tứ ca biết chuyện này.
Nghĩ tới đó Lưu Trường vội vàng chạy về hoàng cung, nó phải tìm tứ ca, hỏi cho rõ ràng.
"Ca! Có phải lão sư của đệ sắp tạo phản không?"
"Phụt !"
Lưu Hằng đang uống nước quả bị một câu của Lưu Trường làm phun hết ra ngoài.
Chuyện là thế này, cách đó không lâu Lưu Trường tung tẩy tới Liễu Dịch Đình, Lưu Hằng và mẹ ruột Bạc Cơ ở đây. Bạc Cơ có thể coi là người tốt hiếm hoi ở trong hậu cung rộng lớn, nàng có quan hệ không tệ với hoàng hậu và các phi tử khác.
Các phi tử quan hệ tốt thì có thể hiểu được, nhưng có thể làm tốt quan hệ với Lữ hậu thì cực kỳ không dễ dàng. Từ đó có thể nhìn ra, Bạc Cơ là người vô cùng thông minh. Năm xưa bà ta từng gả cho Ngụy vương Ngụy Báo, nghe nói phụ thân bà ta từng dẫn bà ta đi tìm Hứa Phụ xem tướng, Hứa Phụ nhìn mặt bà ta, đoán định tương lai bà ta sẽ sinh ra thiên tử.
Ngụy Báo cũng nghe nói chuyện này, đồng thời hắn rất tin, vì thế hắn bỏ sự nghiệp Triệu vương rất có tiền đồ không làm, nhất định muốn làm hoàng đế. Hắn phản bội Lưu Bang, lén giao ước với Hạng Vũ, chuẩn bị đánh bại Lưu Bang xong sẽ chia thiên hạ, làm hoàng đế, để Bạc Cư sinh thái tử cho mình.
Sự thực chứng minh, nếu không có đủ thực lực thì đừng tùy tiện tin vào lời tính quẻ. Lưu Bang phái Tào tướng quốc tới đánh Ngụy Báo, Tào tướng quốc chỉ dùng vài tháng là diệt nước Ngụy, đổi nước Ngụy thành Ngụy Quận, Bạc Cơ bị bắt vào phòng dệt vải. Tào tướng quốc không có ý đồ gì với mỹ nhân này, sau đó Bạc Cơ bị Lưu Bang nhìn trúng, dẫn về nhà.
Lưu Bang dẫn Bạc Cơ đi, có tới một năm không để ý tới nàng, cũng không động phòng, cho tới tận sau này, hai vị mỹ nhân được sủng ái là Quản phu nhân và Triệu Tử Nhi tốt bụng nhắc tới vị tỷ muội này trước mặt Lưu Bang, Lưu Bang mới nhớ ra trong hậu cung có một mỹ nhân như thế. Vội vàng động phòng với nàng, sinh ra Lưu Hằng.
Các mỹ nhân khác đa phần sinh ra nhi tử thì thay đổi, có người bắt đầu khinh thường Lữ hậu, cũng có người muốn tranh vị trí hoàng thái hậu tương lai với Lữ hậu. Chẳng ai ngoại lệ, bọn họ đều rất thảm, Lữ hậu sở dĩ là hoàng hậu, không phải chỉ vì bà là thê tử của Lưu Bang.
Nhưng Bạc Cơ thì không như thế, sau khi có con, nàng vẫn vô cùng cung kính với Lữ hậu, lấy tư thái phó nhân để đối đãi với Lữ hậu, thêm vào bản thân nàng chẳng được Lưu Bang sủng ái, cả năm chẳng được gặp Lưu Bang mấy lần, Lữ hậu không ghét Bạc Cơ nữa.
Hai người thường gặp nhau tán gẫu, Bạc Cơ cũng đem theo Lưu Hằng, để Lưu Hằng gọi Lữ hậu là mẫu thân, đồng thời nhiều lần biểu thị Lữ hậu mới là mẫu thân thực sự của tất cả hoàng tử trong cung, mình chỉ sinh ra mà thôi. Có được người mẹ giúp đỡ như vậy, Lữ hậu mới không ghét Lưu Hằng, mặc dù không phải do mình nuôi lớn, nhưng đúng là coi như con cháu.
Trên lịch sử, Lữ hậu khoan dung với ba vị hoàng tử Lưu Doanh, Lưu Trường, Lưu Hằng. Lưu Doanh là thân sinh nhi tử của bà, Lưu Trường do bà nuôi lớn, còn Lưu Hằng hoàn toàn hưởng phúc nhờ mẹ.
Từ ý nghĩa nào đó, Lưu Hằng kế thừa nhãn quang độc đáo của phụ thân, kế thừa khứu giác nhạy bén bẩm sinh của mẫu thân. Điều đó khiến hắn luôn dự đoán trước được rất nhiều việc, đồng thời thuận lợi tránh được nguy hiểm. Bạc Cơ thấy Lưu Trường tới thì vô cùng cao hứng.
Nàng luôn nói với Lưu Hằng, phải chung sống hòa thuận với các huynh đệ, phải tôn trọng tất cả huynh đệ, nhất là Lưu Doanh và Lưu Trường, với hai người này phải lập quan hệ thật tốt.
Thấy Lưu Trường tới, Bạc Cơ chuyên môn sai người mang ra thật nhiều món ngon để khoản đãi đứa bé này, nàng biết Lưu Trường tham ăn. Sau khi đồ ăn mang lên, nàng liền rời đi, để hai huynh đệ tự ăn, không quấy nhiễu bọn họ.
"Ca, đệ vừa từ chỗ sư phụ về."
"Ừ."
"Không biết vì sao, hôm nay trông sư phụ có vẻ rất không bình thường."
Lưu Hằng do dự chốc lát rồi nói :" Đệ ăn đi, đệ còn là trẻ còn, đừng truy hỏi những chuyện này."
"Ca, huynh nói với đệ đi, đệ có thể thề với trời, tuyệt đối sẽ không nói với ai hết!" Lưu Trường thề thốt, biểu thị lòng mình:
Lưu Hằng bấy giờ mới bất đắc dĩ nói ra cái nhìn của mình:" Đệ biết rồi nhỉ, đại phụ đại mẫu qua đời, phụ hoàng yêu cầu các nơi tới Trường An điếu tang."
"Vâng."
"Nhưng trong số những chư hầu này còn có một người, đó là Trần Hi, ta nghe nói phụ thân không trách Hoài Nam vương, Lương vương, nhưng vì Trần Hi không tới mà nổi trận lôi đình."
"Ngoài ra đệ biết Yến vương đó, ông ấy và phụ thân thân mật nhất, đại phụ coi ông tư như nhi tử của mình, đại phụ đi rồi, nhưng ông ta không tới tế bái, phụ thân cũng không truy hỏi, vì sao? Chắc chắn là phụ hoàng bảo Yến vương đừng tới, muốn ông ta chuẩn bị một việc còn quan trọng hơn cả điếu tang. Ta nói như thế, đệ đã hiểu chưa?"
" "Hiểu rồi. Đại phụ qua đời, a phụ chuyên môn gọi Trần Hi tới, sau đó Trần Hi không tới, Yến vương muốn tới, a phụ lại không cho ông ta tới .... Nhưng chuyện này liên quan gì tới sư phụ của đệ?" Lưu Trường mặt mày mù mịt:
Lưu Hằng vỗ mạnh trán mình một cái, cắn răng nói:" Trần Hi và Hoài Âm hầu quan hệ mật thiết nhất."
"Vậy thì sao? Lại không phải là sư phụ đệ không cho ông ta tới."
Lưu Hằng nhìn nó một cách cổ quái, nếu bảo nó ngốc, nó lại làm ra được loại máy móc như máy dệt, nhưng nếu bảo nó thông minh à, mình đã nói rõ thế rồi mà nó còn không hiểu.
Lưu Hằng lắc đầu, đơn giản là không để ý tới Lưu Trường nữa.
Hai người cúi đầu ăn uống, thời này đã có nước quả ép, các quý tộc xa hoa thậm chí còn dùng hầm ngầm để lưu giữ hoa quả, tới mùa đông cũng có thể uống nước quả ngon lành.
Lưu Trường ăn một lúc, dường như ý thức được vấn đề gì, nó choàng tỉnh, lớn tiếng hỏi: "Ca! Có phải lão sư của đệ sắp tạo phản không?"
"Phụt !"
Lưu Hằng phun nước quả ra ngoài, ho khù khụ, Lưu Trường vội vàng tới vỗ lưng cho hắn.
"Trường! Lời như thế không thể nói bừa đâu."
Lưu Hằng trừng mắt lên, mặt đỏ gay, đó là lần đầu tiên Lưu Hằng bị phá phòng tuyến tâm lý không thể giữ được sự ưu nhã thường ngày.
"Trần Hi là thân tín của lão sư, a phụ lần này chuyên môn muốn ông ta tới, có lẽ là nắm được manh mối gì liên quan tới ông ta rồi, muốn bắt ông ta ở Trường an. Nhưng ông ta không chịu tới, vì thế phụ hoàng cũng không cho Yến vương tới, vì Yến vương ở gần ông ta nhất, nếu ông ta tạo phản, phụ hoàng có thể sai Yến vương đánh ông ta, có phải thế không?" Lưu Trường nhanh chóng nói ra phán đoán của mình: