Lúc này tên văn sĩ ở phòng bên đã dần dần khôi phục lại, ông ta trợn trừng hai mắt, sắc mặt đỏ khác thường. Đối với văn nhân ở thời đại này mà nói, ngươi có thể giết ông ta, nhưng tuyệt đối không thể làm nhục ông ta. Bị một thằng bé con đánh cho thế này, tuyệt đối có thể tính là đại sỉ nhục.
Hiện giờ ông ta đáng lẽ ra phải rút kiếm đi giết Lưu Trường, nếu không làm được, ông ta nên tự sát, nói thế nào cũng không thể chịu đựng sỉ nhục như thế.
Đây là thời đại mà sỉ nhục càng làm người ta khó tiếp nhận hơn cái chết.
Nhưng mà văn sĩ tạm thời không thể làm như thế, bây giờ xông vào giết Lưu Trường, đại nghiệp sẽ bị phá hỏng, nếu như tự sát, ông ta cũng không thể phò tá Hàn Tín làm nên nghiệp lớn. Bởi thế ông ta chỉ có thể phẫn nộ nắm chặt tay, đợi tới khi Lưu Bang rời đi, Hoài Âm hầu thành công, nhất định sẽ băm vằm xé xác thằng nhãi đó, rửa sạch sỉ nhục hôm nay.
Hàn Tín sau khi bốc phét trước mặt Lưu Trường xong thì tiếp tục dạy học. Lần này rốt cuộc cũng không mô phỏng trận chiến với Bạch Khởi nữa, mà mô phỏng đối chiến với Hạng Vũ.
Cũng chẳng khá hơn cái đếch gì.
"Đại doanh của Hạng Vũ đóng ở vị trí này, hắn phái kỵ binh xuất phát từ mé trái, quấy rối hậu phương của ngươi ..."
"Đệ tử suất lĩnh một nghìn kỵ binh, xông vào đại doanh, bắt sống Hạng Vũ! Oa … Đệ tử thắng rồi!" Lưu Trường reo hò:
Hàn Tín mặt tối đen: "Bắt sống Hạng Vũ à? Hạng Vũ có sức nâng đỉnh, bình thường xông trận, lấy một địch trăm, ngươi bắt sống thế nào?"
"Xì, chẳng qua là nâng đỉnh thôi, đợi đệ tử lớn lên, đệ tử biểu diễn nâng đỉnh cho sư phụ xem, chuyện đó có gì khó đâu?"
"Bằng vào vũ dũng cá nhân chỉ có thể làm một tiên phong giỏi, giống như Phàn Khoái ấy, nhưng không thể làm một tướng quân giỏi."
"Lão sư, không phải Phàn Khoái đánh giỏi lắm à?"
Hàn Tín chần chừ chốc lát, bản thân ông ta cực kỳ xem thường đám mãng phu đó, nhưng Lưu Trường đã hỏi tới, ông ta phải trả lời.
"Ngươi biết chế độ quân công không?"
"Đương nhiên là biết."
"Dựa theo chế độ quân công triều Tần, lúc chiến đấu chém được trên hai ngời, hoặc bắt sống trên ba người có thể thăng tước."
"Vâng."
"Phàn Khoái lần đầu lên chiến trường, chém mười lăm cái thủ cấp, trực tiếp thăng lên quốc đại phu. Lần thứ hai lên thành trước tiên, chém hai mươi ba thủ cấp, thăng liệt đại phu. Phá quân Lý Do, chém mười sáu người, ban gian tước. Vây công Đông Quận, chém đầu mười bốn, bắt sống mười một, ban ngũ đại phu. Tấn công Vũ Quan chém chết một đô úy, lấy mười thủ cấp, hàng 2900 người ..."
Lưu Trường mắt mở hết cỡ, hít thật sâu, ghê gớm thật, tốc độ thăng cấp đó, hiệu suất đó, luận tới vũ dũng cá nhân, Phàn Khoái có thể tính là một trong số trần nhà của Đại Hán rồi. Trong chiến trường mấy vạn người, có thể lên tường thành đầu tiên, chém chết mười người, điều đó thực sự đáng nể.
Các tướng quân đều dựa vào công thành cướp đất để thăng cấp, Phàn Khoái thì hay rồi, trực tiếp dùng cách chép đầu không ngừng vượt cấp.
Lưu Trường lần nữa rời chỗ lão sư, văn sĩ kia vội vàng đi vào phòng.
"Tiên sinh không sao chứ?"
"Ta phải giết nó." Văn sĩ phẫn nộ rít lên:
"Nó là đệ tử của ta!" Hàn Tín lạnh lùng nói, dưới ánh mắt tử vong của ông ta, tên văn sĩ không dám nói thêm lời nào. Dù sao văn sĩ đang đối diện với mãnh nhân khiến Phàn Khoái phải quỳ xuống hành lễ. Lời của Hàn Tín triệt để chọc giận văn sĩ, nhưng không nói gì cả, xem ra Hàn Tín khó mà thành được, nên mới để ý tới thằng nhãi đó.
Thật may, lần này văn sĩ không tới đây một mình, ở ngoài kia ông ta còn không ít môn khách, đợi Lưu Bang đi rồi, xem thằng nhãi đó có còn tiếp tục ngông cuồng được không?
Khi Lưu Trường trở về hoàng cung không lâu đang chuẩn bị đi tìm tứ ca chơi, Lữ hậu phẫn nộ đi vào Tiêu Phòng điện.
"Cái thằng nhóc này, hôm nay con lại làm cái gì?" Lữ hậu nổi giận chất vấn:
Lưu Trượng sợ đờ người, vội nói:" Con có làm gì đâu?"
"Khoái Thông là hiền nhân có danh vọng! Sao con có thể đánh ông ta?"
"A mẫu !" Lưu Trường ý thức được Lữ hậu thực sự nổi giận, ủy khuất giải thích :" Ông ta mắng con trước ..."
Đột nhiên nét mặt Lưu Trường cứng đờ, nó dường như ý thức được điều gì đó, sắc mặt càng lúc càng thận trọng.
Nó từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dần trở thành sắc bén:" A mẫu, sao người biết con đánh Khoái Thông ở phủ lão sư?"
Toàn bộ Tiêu Phòng Điện tựa hồ vào tích tắc đó chìm vào yên tĩnh vô tận.
Lưu Trường ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẫu thân, Lữ hậu cúi đầu cũng nhìn thẳng vào nó.
Lữ hậu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt cấp thiết như thế, nghiêm túc như thế trên mặt Lưu Trường, lần đầu tiên bà ý thức được, đứa nhi tử này tựa hồ lớn rồi, không còn là thằng ngốc chẳng biết gì như trước nữa. Nhưng tựa hồ bà nhận ra đã hơi muộn.
Đối diện với ánh mắt dồn ép của Lưu Trường, Lữ hậu không có chút bất an, hoặc căng thẳng nào, bà vẫn trấn định như trước.
"Là Hàn Tín phải người nói với ta."
"Không có mệnh lệnh của a phụ, lão sư sao có thể phái người tiến cung."
"Vậy hẳn là người của Khoái Thông."
"Con không tin ông ta đem chuyện như thế kể khắp nơi."
"Không tệ."
Lữ hậu nói, không biết là thừa nhận suy đoán của Lưu Trường hay là khen ngợi Lưu Trường. Tóm lại, bà không cho Lưu Trường cơ hội tiếp tục chất vấn, xoay người rời Tiêu Phòng Điện, trước khi đi, bà bình tĩnh nói:" A phụ con đã xuất chinh rồi, mấy ngày tiếp theo con đừng tới phủ Hàn Tín nữa."
"Vì sao? Cái tên cẩu tặc họ Khoái muốn xúi bẩy sư phụ tạo phản, đúng không ạ?"
"Nhưng chuyện này không liên quan gì tới con hết."
" Ông ấy là lão sư của con!"
"Ông ta chỉ lợi dụng con mà thôi, còn nhớ ta dạy con thế nào không?"
"Tương cầu vu nhân, tắc tiên hạ chi."
"Ha, con thấy mình hiểu hết rồi phải không? Thấy mình lớn rồi phải không? Sẽ không có người xa lạ nào vô duyên vô cớ tốt với con, mỗi người đều mang tính toán của mình, tận lực tiếp cận người hữu dụng với mình, đợi lợi dụng xong rồi thì đá đi, tìm người khác. Bất kể ai cũng thế, thiên hạ này là như thế."
Lưu Trường ngồi một mình trong Tiêu Phòng Điện, hai cung nữ đứng canh ở cổng đại điện, không cho bất kỳ ai ra vào.
Lưu Trường yên tĩnh ngồi trên giường, hiếm thấy nó không nghịch ngợm, cứ như thế trầm mặc, nó nhíu mày, tâm tư hỗn loạn, chẳng chuyện gì hiểu được thấu triệt, hoang mang không biết làm sao.
Hàn Tín thong thả đặt thẻ trúc xuống, bất giác nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa vắng tanh, không nhìn thấy một bóng người.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, Hàn Tín nhếch môi, lần nữa cầm thẻ trúc lên.
"Đại vương! Tin vui!" Khi Khoái Thông xông vào phòng Hàn Tín, ông ta nhìn thấy trên mặt Hàn Tín tựa hồ thoáng chút thất vọng, chỉ chốc lát, vẻ mặt đó biến mất, như hết thảy là ảo giác của Khoái Thông. Khoái Thông hơi ngẩn ra, tiếp đó nói nhanh:" Lưu Bang đã đi rồi. Ông ta mang theo toàn bộ quân đội xung quanh Trường An, ngay cả đại tướng trong triều cũng đi theo, không một ai ở lại."
Vì đối phó với Trần Hi, Lưu Bang quyết định tùy tiện gọi vài tướng lĩnh phổ thông xuất chinh. Vì thế ông ta thuận miệng gọi vài cái tên trong số tướng lĩnh, ví như Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, Trần Bình, Triệu Nghiêu, Quán Anh, Cận Hấp, vân vân...
Lưu Bang biểu thị, trẫm chọn bừa đấy.
Nghĩ suốt ba ngày ba đêm, nghĩ thế nào cũng không hiểu, Trần Hi làm sao lại dám tạo phản? Ông ta tất nhiên là một mãnh nhân, nam chính bắc chiến, ít khi thất bại. Nhưng trong số những người thảo phạt ông ta này, ngươi tùy tiện cho ra mấy người cũng có thể đánh vỡ đầu chó của ông ta, đừng nói tới toàn thể bọn họ hành động.