Trong Thiên Lộc Các, đám người Lưu Như Ý kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ở phía bên kia Lưu Trường đang hỏi bài lão sư, không phải kiểu hỏi lung tung linh tinh cố ý gây sự của nó, mà là hỏi thật, nghe cũng rất chăm chú. Làm sao có thể như thế chứ, Lưu Như Ý đưa tay ra tự cấu mình:" Á ... Đau quá, đây không phải là nằm mơ."
Những người khác cũng có cảm giác tương tự, nhưng mà Lưu Như Ý đã lấy bản thân xác nhận đây không phải là mơ rồi, dù thế cảnh tượng trước mắt vẫn làm người ta không thể tin nổi, dụi mắt tới mấy lần vẫn không thể tin được.
Bên này bàn tán xôn xao, bên kia vẫn học tập chăm chỉ.
"Cái công, trường đoạn Hoàng Đế lập minh đài chi nghị giả có ý gì?" Lưu Trường rất chịu khó hỏi, gặp cái gì không hiểu là nó hỏi:
Lão sư giải thích: "Hoàng Đế kiến lập chế độ tư nghị Minh Đài, là để sưu tập ý kiến hiền sĩ trên đó. Nghiêu thực hiện chế độ Cù Thất cũng là vì nghe tiếng nói của mọi người ở dưới. Thuấn hiệu triệu tiến gián là để quân chủ không bị che mắt."
"Vũ dựng trống ở triều đường là chuẩn bị cho người dân tố cáo, Thang có sảnh đường trên phố, có thể sưu tầm bình luận của mọi người. Chu Vũ Vương có chế độ Linh Đài báo cáo, hiền giả đều có thể vào dùng."
"Câu này có ý rằng, khuyên người làm quân vương phải biết nghe kiến nghị của người khác, không nên chuyên quyền độc đoán. Người làm vua như thế, người khác tất nhiên cũng như vậy, phải nghe vào tai những lời khuyên chính xác của người khác, nhưng cũng phải biết phân biệt thị phi, không thể cái gì cũng nghe."
Lưu Trường ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi:" Vậy phải làm sao để phân biệt được kiến nghị của đối phương là đúng hay sai?"
"Tự mình tiến hành luận chứng."
Lưu Trường chăm chú nghe lão sư giảng bài.
Các hoàng tử khác càng thêm sợ hãi.
"Trời ơi, nó vừa mới đặt câu hỏi đấy!"
"Nhìn kìa, nó ghi lại câu trả lời đấy!"
"Hết rồi, giờ có gọi thái y lệnh tới cũng không giúp gì được nữa."
Có thay đổi không chỉ mỗi mình Lưu Trường, tới ngay cả lão sư của bọn họ cũng thay đổi phong cách ban đầu của mình. Vốn ông ta giảng bài kiểu "dù sao ta cũng giảng rồi, ngươi thích nghe thì nghe, còn không hiểu là do ngươi ngu xuẩn." Nhưng bây giờ ông bắt đầu nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lưu Trường, thậm chí cố gắng đơn giản hóa những nội dung khó khăn phức tạp, chiếu cố Lưu Trường hết mức có thể, để nó hiểu được ông đang giảng cái gì.
Đây đại khái là lần đầu tiên Lưu Trường chuyên tâm nghe giảng, sự kiện này thậm chí kinh động tới cả thái tử Lưu Doanh đang giám quốc.
Hắn đích thân tới dự thính, nhìn thấy thay đổi của đệ đệ, hắn mừng quá nỗi.
Khi tan học, Lưu Doanh nắm tay Lưu Trường, nước mắt lưng tròng:" Ta luôn nghĩ, khi nào đệ mới có thể trưởng thành, nay nhìn thấy đệ thế này, ta vô cùng vui vẻ. Tương lai có huynh đệ như đệ chia sẻ đại sự quốc gia, ta không còn gì phải lo lắng nữa."
Lưu Doanh đúng là thiếu chút nữa khóc thành tiếng, Lưu Trường nhìn mà choáng váng, ngươi có cần tới mức đó không?
Lưu Doanh lại bắt đầu nói tràng giang đại hải, lần này Lưu Trường nghe rất chuyên tâm, không thấy bực mình mất kiên nhẫn nữa, vị ca ca này đọc sách nhiều, biết nhiều đạo lý. Huống hồ nghe xong còn sẽ có thưởng, quả nhiên Lưu Doanh nói một tràng dài xong tặng Lưu Trường cuốn sách.
Tên sách Đạo Nguyên.
Lưu Trường đã có một cuốn rồi, vốn thấy hơi tiếc, nhưng sau khi lật ra, thấy trên sách chi chít ghi chú. Lưu Doanh giải thích:" Ta lo đệ xem không hiểu, đem giải thích nội dung viết ở bên, như vậy đệ có thể hiểu được rồi.
Nhìn chú thích giải thích dày đặc, không biết vì sao, Lưu Trường thấy có chút cảm động:" Đa tạ Nhị ca."
Lưu Trường thay đổi rồi, từ tên tiểu tử hỗn hào trước kia, đang dần dần trở nên giống các huynh trưởng, đã bắt đầu biết lễ phép với người khác, bộ dạng như một người quân tử khiêm nhường.
Thay đổi này làm tất cả mọi người kích động, toàn bộ hoàng cung đều bàn tán việc này, không kích động sao được, ai chẳng biết công tử Trường là tên hỗn thế ma vương, thế mà giờ được lão sư cải tạo rồi, mọi người đều kích động, bao gồm cả Lữ hậu. Mới đầu Lữ hậu không tin, bà chỉ cho rằng thằng nhóc này giả vờ nghe lời, mục đích để mình buông lỏng cảnh giác.
Nhưng khi bà về Tiêu Phòng Điện nhìn thấy Lưu Trường đang đọc sách, bà lén quan sát rất lâu vẫn thấy đó đọc đọc viết viết, đột nhiên dao động ý nghĩ ban đầu.
Biết con ai bằng mẹ, Lữ hậu quá rõ Lưu Trường là thứ khốn kiếp thế nào, cái thứ này bình thường ghét nhất là đọc sách và thứ kiểu sách vở, nó không bao giờ chủ động cầm lấy. Đi học mấy tháng ngay cả tên lão sư là gì cũng không biết, nếu như nói hết thảy chỉ là đóng kịch thì cái giá cũng quá lớn rồi.
Lữ hậu rất hài lòng với thay đổi của Lưu Trường, bà cho rằng những lời của mình nói đã thực sự tác động tới Lưu Trường, để thằng nhóc ngang bướng này cũng bắt đầu biến thành giống con người rồi. Vì biểu thị khen thưởng với nó, Lữ hậu không còn an bài cung nữ theo dõi nó thường xuyên nữa, cho phép nó tới chỗ các ca ca chơi.
Chỉ là mọi người không quen với loại biến hóa này của Lưu Trường, thằng nhóc nghịch ngợm trong nhà lớn rồi, làm người ta bùi ngùi.
Trong đó không quen được nhất đại khái là Lưu Như Ý, Lưu Trường bỗng nhiên không gây khó dễ với hắn nữa, cũng không tìm hắn làm ầm ĩ nữa, cả ngày yên tĩnh, ngoan ngoãn vô cùng khiến Lưu Như Ý thấy buồn chán, bực bội.
Dù sao trước kia lạc thú lớn nhất của hắn chính là bắt nạt đứa đệ đệ này, nay nói đối đãi với mình lễ độ như thế, hắn thậm chí chẳng cách nào mỉa mai nó.
Lưu Trường đột nhiên quên mất có một người tên Hàn Tín, cả ngày đọc sách, hỏi Cái công các loại đạo lý, không nhắc tới việc đến chỗ Hàn Tín học nữa.
............ ..............
Hàn Tín ngồi một mình trong phòng, cô đơn nhìn ra ngoài cửa.
Lưu Trường đã nửa tháng không tới rồi.
Khoái Thông lại thúc giục Hàn Tín ra tay, Hàn Tín vẫn cứ trong trạng thái chần chừ, không nóng vôi, dường như ông ta không phải muốn tạo phản, mà là muốn đi giao du.
Khoái Thông đã chú ý tới trạng thái của Hàn Tín, trong lòng đại khái hiểu được vì sao ông ta lại như thế,
"Đại vương đang đợi à? Lưu Trường không tới nữa đâu."
"Ta không đợi nó."
"Thế ngài đợi cái gì? Cũng giống như ngài lợi dụng Lưu Trường, Lữ Trĩ chưa chắc không phải lợi dụng Lưu Trường thăm dò tình hình của ngài. Tại hạ cả đời chưa từng thấy thứ đệ tử như vậy, nói đối xử với ngài có chút kính trọng nào không? Nó có một khắc nào coi ngài là lão sư không?" Khoái Thông gần như rống lên:
"Trần Hi đã tạo phản, ông ta từng là bộ tướng của ngài, không ai tin ông ta tạo phản mà lại không liên quan tới ngài. Cho dù ngài không làm gì hết, đợi Trần Hi thất bại, Lưu Bang cũng vẫn sẽ vì quan hệ giữa ngài và Trần Hi mà giết chết ngài!"
"Lưu Trường không tới là minh chứng tốt nhất, đám Lữ Trĩ đã bắt đầu hoài nghi ngài rồi. Đừng do dự nữa, rốt cuộc là ngài muốn làm Hoài Âm hầu của Lưu Bang, hay muốn làm chủ thiên hạ?"
Hàn Tín cúi đầu nói:" Lưu Bang đã đưa những người khác đi, nhưng Lữ Thích vẫn còn đó, trong tay hắn có quân đội, không diệt trừ hắn, đại sự không thể thành."
"Chỉ cần bắt lấy Lữ Trí, hắn sẽ không còn là vấn đề nữa." Khoái Thông lặp lại kế hoạch của mình:
Hàn Tín lại nhìn ra cửa lần nữa :" Vậy thì bắt đầu chuẩn bị đi."