Tiến vào trong điện, Lữ hậu lẻ loi nhìn xung quanh, trong điện không có lấy một cung nữ, gió lạnh tiêu điều. Mặc dù tác dụng giữ ấm của Tiêu Phòng điện rất tốt, nhưng không biết vì sao, trong điện lạnh kinh người. Lữ hậu không nói gì hết, chuẩn bị thay y phục.
"A mẫu !"
Một tiếng gào khóc phá vỡ không khí trang trọng trong điện, một thứ bé xíu khóc toáng lên.
Lữ hậu ngẩn người, chủ điện của Tiêu Phòng Điện rất rộng, có tới bốn gian phòng trong, lúc này âm thanh kia từ gian trong cùng truyền ra.
Đợi khi Lữ hậu vào gian phòng nhỏ đó thì Lưu Trường đang nằm trên giường, mắt nhòe lệ, hết sức ủy khuất.
"Con lại làm sao thế?"
"Con đi đọc sách bị người ta xô bị thương, thái y nói con phải dưỡng thương ... Nửa năm."
"Thái y nào nói vậy?"
"À ... Cái ông râu dài ấy."
Lữ hậu lạnh lùng nhìn nó, bị bà nhìn chằm chằm, Lưu Trường rụt đầu vào trong chăn lông, nói nhỏ:" Người phải tin con, a mẫu."
"Con lại gây họa gì, a phụ con bảo ta phái người đưa con tới Tuyên Thất Điện."
"Hả?" Lưu Trường rốt cuộc không giả vờ được nữa, nó ngồi bật dậy :" Đi gặp a phụ à? A mẫu có thể không đi không, con bị thương, phải khỏe mới đi chứ?"
"Không được."
"A mẫu ...."
Lưu Trường nhảy xuống giường, lao về phía Lữ hậu, Lữ hậu thiếu chút nữa bị đứa bé xô ngã, bà khó khăn lắm mới giữ được nó, thế là thấy Lưu Trường mắt long lanh nhìn mình.
Lữ hậu đưa tay ra lau nước mũi cho nó, lạnh lùng hỏi:" Con lại gây ra chuyện gì rồi."
"Con không đi đọc sách ... Còn xô người ta ... Hôm trước còn nhổ nước bọt lên người người ta ... Hôm trước nữa thì ..."
"Được rồi, không cần nói nữa, thế là đủ rồi." Lữ hậu chưa nghe hết đã đau đầu:
"Hu hu, a mẫu, con không nỡ đi một mình đâu, a mẫu đành lòng thấy con bị đánh chết sao?"
Thấy Lưu Trường khóc lóc quệt nước mắt nước mũi vào người mình, Lữ hậu có chút khó chịu trừng mắt nhìn nó rồi bất lực đứng dậy, nói:" Đi nào, ta dẫn con đi gặp a phụ của con."
Lưu Trường nắm tay Lữ hậu, nhún nhảy đi về phía Tuyên Thất Điện.
Toàn bộ cái hoàng cung này, a mẫu tốt với nó nhất.
Lưu Trường chẳng hứng thú gì với môn lịch sử, ở thời đại này nó chỉ biết Lưu Bang, Phàn Khoái, Trương Lương, Tiêu Hà, Hàn Tín. Biết mấy người này là vì hồi trung học đọc Hồng Môn Yến, nhớ Phàn Khoái ăn thịt uống rượu, Lưu Bang đào tẩu gì đó.
Nó cũng biết thời Văn Cảnh thịnh trị và Hán Vũ Đế, nhưng Văn Đế và Cảnh Đế là ai thì y không rõ. Vũ Đế hẳn tên là Lưu Triệt, có điều chắc còn nhỏ hơn mình không ít.
Đối với vị Lữ hậu lừng lẫy lịch sử này, nó cũng không biết nhiều, hình như bà chấp chính một thời gian, còn giết hoàng tử. Hết cách rồi, tiết lịch sử trung học chưa bao giờ được nó chú tâm cả. Cho dù đã từng học qua thì cũng vì quá lâu chưa tiếp xúc mà quên mất.
Sau khi tới thời đại này, tri thức của nó chiếm thế chủ đạo trong thân thể, nhưng linh hồn vốn có lại âm thầm ảnh hưởng, tình cảm sâu sắc đối với mẫu thân, sợ hãi với phụ thân, căm hận học tập và thèm khát thịt trâu.
À đúng rồi, nó thích mê ăn thịt, nhất là thịt trâu, không thịt không vui, có đôi khi Lưu Bang tổ chức yến tiệc nội bộ gia tộc hoàng thất. Nó ăn uống thỏa thích, thậm chí là còn giấu một ít trong ống tay áo, mang về ăn, cũng vì thế mà bị Lưu Bang đánh.
Lưu Trường chẳng hiểu vì sao Lưu Bang rõ ràng cũng thích ăn thịt mà lại rất ít ăn thịt trâu, trừ khi là hoạt động lớn, nếu không đều ăn thịt lợn và thịt dê. Từng có nho sinh khuyên Lưu Bang, thịt lợn là để cho người hạ tiện ăn, Lưu Bang là hoàng đế ăn thịt lợn không phù hợp với lễ pháp.
Thế là Lưu Bang hạ lệnh cho nho sinh đó đi nuôi lợn cả đời.
Còn Lữ hậu biết Lưu Trường thích ăn thịt trâu thì cứ có cơ hội sẽ mang một ít cho nó ăn.
Lưu Trường từ nhỏ theo Lữ hậu, được bà một tay nuôi nấng lớn lên, trong số các hoàng tử thì nó được Lữ hậu sủng ái nhất. Các hoàng tử khác trước mặt Lữ hậu run lẩy bẩy, chỉ có Lưu Trường trước mặt bà dám quậy phá, lại còn dám bôi nước mũi lên người bà.
Bản thân Lữ hậu không ngờ mình lại quay về Tuyên Thất Điện nhanh như vậy.
Lưu Bang lần nữa thấy Lữ hậu đúng là có chút kinh ngạc, sao nàng lại đích thân đưa nó tới.
Lữ hậu dắt tay thằng bé, đẩy nó tới trước mặt Lưu Bang, ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn họ.
Lưu Trường đối diện với Hán Cao Tổ lẫy lừng lịch sử, trong lòng đương nhiên là sợ hãi. Nói thật, từ khi nó sinh ra số lần gặp người phụ thân này không nhiều, mẫu thân ngày ngày ở bên cạnh, còn phụ thân cơ bản ba bốn tháng mới gặp một lần.
Mà Lưu Trường khi gặp phụ thân thì đa phần là lúc ăn đòn.
Mặc dù mỗi lần bị đánh, Lưu Trường đều nói với bản thân, tuyệt đối không được khóc, khóc là sỉ nhục của người xuyên việt. Nhưng cái thân thể này luôn ảnh hưởng tới nó, tính cách của nó dần chuyển biến, trở nên ngày một giống trẻ con.
Lưu Bang đánh con dữ lắm, coi con mình như quân Tần mà đánh, không, ông ta đánh quân Tần cũng chẳng dữ như vậy.
Đứng trước mặt Lưu Bang, gương mặt nhỏ của Lưu Trường trắng bệch, nó lần nữa yếu ớt nhìn mẫu thân, hi vọng bà có thể đem mình về.
Lưu Bang tay cầm thẻ trúc, thi thoảng liếc nhìn Lưu Trường, tuy không nói gì nhưng áp lực mười phần :" Nói đi, hôm nay làm chuyện hay ho gì."
Lưu Trường chớp chớp mắt, nói xạo:" Con đang đi học thì bị người ta xô phải."
"Đại Hán ngự sử đại phu lại rảnh rỗi không có gì làm đi xô thằng nhóc ngươi cho vui à?"
"Ông ta đi vội quá, không nhìn thấy con, con bị xô rất đau, phải về nghỉ ngơi."
"À." Lưu Bang chậm rãi đặt thẻ trúc xuống, nheo mắt hỏi:" Vậy ta hỏi ngươi, có phải hôm kia ngươi nhổ nước bọt lên mặt Phù Khâu Bá không?"
Nghe thấy câu này của Lưu Bang, Lữ hậu cũng nheo mắt lại, thần sắc không ngờ y hệt Lưu Bang, bà nhẹ giọng nói:" Ồ, còn có chuyện này nữa à?"
Lưu Bang nổi giận:" Đúng vậy! Trẫm chuyên môn mời Phù Khâu Bá tới dạy thằng nhãi này, vậy mà nó nhổ nước bọt lên mặt người ta, có lý nào đệ tử sỉ nhục lão sư như thế."
Lưu Trường vội nói:" Tại ông ấy bảo Mặc Tử là cầm thú vô quân vô phụ."
"Tuân Tử cũng từng mắng Mặc Tử, ngươi có đi đào mộ của người ta không?"
Lưu Trường phồng má, tức tối mà không nói được gì.
"Con quá đáng rồi! Người nhỏ tuổi phải tôn trọng người lớn tuổi, đó là đạo lý mà ta luôn nói với con, huống hồ ông ấy còn là lão sư của con, dạy con tri thức." Lần này lên tiếng là Lữ hậu:
"Đúng thế, ngươi sao có thể làm thế với một đại nho?" Lưu Bang phụ họa:
Hai người quan hệ gần như đóng băng rồi, rất lâu không có tiếng nói chung, vậy mà bây giờ lại hiếm thấy có sự đồng thuận, ý kiến rốt cuộc đạt được thống nhất, thay nhau phê phán, phối hợp đặc sắc.
Lưu Trường trố mắt kêu lên:" A mẫu, người là mẫu thân của con, sao lại nói giúp ông ấy."
Lưu Bang hét lớn:" Nàng ấy còn là thê tử của trẫm, vì sao không thể nói giúp trẫm? Trẫm biết nàng ấy mấy chục năm rồi, ngươi biết nàng ấy bao lâu?"
" Ta nói cho con biết, Trường, tuổi con còn nhỏ, cho nên bình thường con làm xằng làm bậy, bọn ta không mắng mỏ con, nhưng bọn ta sẽ không chiều con mãi! Con xem đi, mấy huynh trưởng của con, có đứa nào giống với con không?" Lữ hậu chau mày, ngữ khí càng lúc càng lạnh:
"Đúng, nếu ngươi còn tiếp tục làm càn, không chỉ mình ta đánh ngươi, ta cùng a mẫu ngươi động thủ, ngươi sẽ biết thế nào là phụ mẫu ân cần."