Chương 041: Lưu Trường múa kiếm, ý ở Khoái Thông. (1)
Lưu Trường hoàn toàn không biết mình thiếu chút nữa thì chết thảm, thời khắc này nó đang phòng như điên về phía phủ Hàn Tín. Gió hung tàn đập vào mặt nó, quần áo phồng lên, bay phần phật theo gió, tóc cũng phiêu đãng theo, trâm không biết bị rơi ở đâu rồi.
Theo lý mà nói ở tuổi này của nó phải để đầu chỏm, nhưng Lưu Trường rất không thích kiểu tóc giống như Cừu Vui Vẻ, nó quấy phá ăn vạ, nên không phải để kiểu tóc đó. Lưu Trường có thể yên tâm để tóc dài, nếu nó thích cũng có thể đội mũ trước tuổi, đám Nho gia thích la hét lễ pháp lúc đó còn chưa lên đài.
Lưu Trường há miệng ra, gió lạnh thốc vào miệng.
Trường An rất lạnh, từ lúc rời hoàng cung cho tới tận khi đến phủ Hàn Tín, dọc đường không nhìn thấy người đi đường. Có đôi lúc Lưu Trường hoài nghi, rốt cuộc trong thành Trường An có bình dân không? Trừ tội phạm, quan viên, giáp sĩ, căn bản không thấy bóng dáng của bách tính bình dân.
Khi Lưu Trường xông vào phủ Hoài Âm hâu, nó thử ghìm cương ngựa, phòng ngựa thì không khó lắm, nhưng khiến ngựa dừng lại thì không dễ dàng. Ngựa non rất dễ kích động, bọn chúng chưa qua huấn luyện, lúc chở người thích lăn lộn trên mặt đất, vô cùng bất thiện với con người.
Lưu Trường kỳ thực cũng ớn lắm, tay chân luống cuống mãi mới vỗ về được con ngựa.
"Sư phụ !" Lưu Trường xông vào phòng, dọc đường nó không thấy một ai hết:
Hàn Tín đứng đó kinh ngạc nhìn Lưu Trường.
Bảy tám người đứng ở hai bên Hàn Tín, bọn họ cũng rất kinh ngạc, mắt trợn trừng nhìn thằng nhóc không biết từ đâu xông vào.
Khoái Thông đứng bên cạnh Hàn Tín, nghe thấy tiếng gọi đó, mặt ông ta đã xuất hiện sự phẫn nộ.
Hàn Tín ăn mặc không giống bình thường, khác biệt lớn nhất chính là ông ta đem thanh bảo kiếm thường ngày treo trên vách tường đeo bên hông, ông ta đội mũ Sở, trông rất uy nghiêm. Mà những người đứng trước mặt ông ta, đa phần cũng đeo kiếm sắc, Lưu Trường tựa hồ đã cắt đứt bọn họ tuyên thệ gì đó.
Lưu Trường tức thì không nói ra lời, nó nhìn Hàn Tín chằm chằm, dường như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực, tay nó run mất kiểm soát, trong mắt nó đầy sự khó tin, bi thương, phẫn nộ. Bị Lưu Trường nhìn chằm chằm, Hàn Tín lần đầu tiên lộ vẻ bất an, ánh mắt từ đầu tới cuối không dám nhìn nó.
Khoái Thông đứng ở bên, cười giả tạo hết mức.
"Công tử sao lại tới đây? Hoài Âm hầu đã lâu lắm rồi không luyện kiếm, tại hạ kiếm vài người tới đối luyện với ngài ấy? Công tử có hứng thú không?"
Lưu Trường hoàn toàn không để ý tới lão ta, nó đúng là không thông minh, bất kể là những người này hay là đám ca ca đều thông minh hơn mình rất nhiều. Nhưng nó không tới mức không nhìn ra những người này đang làm gì, ông ta quả nhiên chuẩn bị tạo phản rồi, nhưng mà vì sao chứ?
"Sư phụ, vì sao người muốn tạo phản, chẳng lẽ quyền lực thực sự quan trọng như thế, sư phụ muốn làm hoàng đế tới thế à?"
"Sư phụ luôn lừa đệ tử phải không, vì sao làm thế với đệ tử?"
Không một ai lên tiếng, Khoái Thông mặt âm trầm, cũng không giải thích gì cả.
Hàn Tín ngẩn ra rất lâu mới lắc đầu:" Quá muộn rồi."
Hàn Tín biết, hết thảy đã quá muộn, bây giờ bất kể làm cái gì đều không có hi vọng sống sót, trừ khi thành được đại sự.
Từ cái ngày mình gọi Trần Hi lại đã không còn khả năng hối hận nữa.
Cho dù hiện giờ mình ngừng tay, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho mình, không phải vì mình muốn tạo phản, mà là vì mình có năng lực tạo phản.
Hàn Tín tin chắc rằng, cho mình một vạn người, mình có thể đánh nát Trường An, cho mình mấy chục vạn người, mình có thể bắt sống Lưu Bang.
Đó là năng lực của mình, ai mà không sợ cơ chứ?
"Thế nào là quá muộn? Đệ tử không hiểu!"
Lưu Trường chỉ Khoái Thông đứng ở bên cạnh mắng:" Chính vì lời của ông ta à? Một vị lão sư khác của đệ tử nói, loại người như ông ta, chỉ có thể ở thời loạn mới thi triển được bản lĩnh, còn thái bình thịnh thế, ông ta chẳng khác gì người thường. Bởi vì bọn họ cố ý xúi bẩy chia rẽ, muốn khơi lên đại loạn, để thành đại sự của mình, có được danh tiếng!"
"Nhưng sư phụ thì muốn cái gì? Người không lo cái ăn, không lo cái mặc, không ai dám không tôn trọng sư phụ, dù có nghìn năm sau, hậu nhân nhắc tới sư phụ, người nào người nấy phải bội phục. Sư phụ đã trọn vẹn rồi, rốt cuộc còn muốn cái gì?"
"Sư phụ khó khăn lắm mới bình định được loạn thế, bách tính được nghỉ ngơi một thời gian, thoát khỏi khổ nạn, vì sao sư phụ lại khơi lên chiến loạn lần nữa, để người ta tiếp tục chém giết, tiếp tục tàn hại thiên hạ, rốt cuộc là vì sao??"
Hàn Tín trầm mặc không nói, có chút động lòng:" Ngươi không hiểu, võ nhân trời sinh là vì chiến tranh."
"Sư phụ mới không hiểu, võ nhân không phải vì chiến tranh mà sinh ra, không một ai vì chiến tranh mà sinh ra. Võ nhân là vì thiên hạ mà sinh ra, vì chúng sinh mà sinh ra. Thiên hạ đại loạn, quần hùng cát cứ, võ nhân phải dẹp hết chiến loại, vỗ về bách tính. Ngoại địch xâm nhập, tàn hại bách tính, võ nhân đứng ra kháng cự, bảo vệ chúng sinh thiên hạ! Đó mới là ý nghĩa của chiến tranh!"
"Điều này ai dạy ngươi?"
"Lão sư của đệ tử! Cái công!"
Hàn Tín đột nhiên cười lớn:" Đó đúng là một vị cao nhân, đáng tiếc, không còn đường lui nữa rồi."
Khoái Thông không chịu nổi những lời thừa thãi của bọn họ, thúc giục:" Đại vương, tên tiểu tử này không ngờ lại tới đây, vậy khẳng định là Lữ Trĩ dùng nó để thăm dò chúng ta, không thể trì hoãn nữa, phải quyết định nhanh. Chúng ta thoát khoải nơi này, triệu tập tội phạm nô lệ."
Suy nghĩ của Khoái Thông là đúng, bọn họ ở đây chỉ có bảy tám người, mà phía bên Lữ hậu, cho dù Lưu Bang dẫn người rời đi thì vẫn còn Lữ Thích trấn thủ. Ngay trong hoàng cung đã có mấy nghìn giáp sĩ, nếu Lữ hậu phái người tới tập kích, bọn họ sẽ không có sức đánh trả.
Kế sách của Hàn Tín, có một tiền đề quan trọng là Lữ hậu không biết.
Cái kế hoạch tạo phản này rốt cuộc đáng tin mức nào?
Trước tiên các chư hầu vương bên ngoài như Bành Việt đều bị hoàng đế hoàng hậu giám thị, nhất cửa nhất động của họ đều bị theo dõi, trước khi bọn họ tạo phản là có tin tức. Còn Hàn Tín ở Trường An, không biết bên cạnh an bài bao nhiêu người của hoàng đế hoàng hậu, ngay cả ông ta rời khỏi nhà Hàn Tín thuận miệng nói với thân tín một câu cũng bị Lưu Bang biết, đồng thời dùng để hỏi ngược ông ta.
Hàn Tín muốn triệu tập tội phạm tấn công Trường An, đám tội phạm ở Trường An này có bao nhiêu? Lưu Bang sau khi đăng cơ nhiều lần xá miễn tội phạm các nơi, ở Trường An cũng thế. Dù biết bố trí trong cung, Lưu Bang cũng đã đi, nhưng Hàn Tín có lợi hại tới mấy cũng chẳng thể dùng đám tội phạm tấn công giáp sĩ thủ hộ hoàng cung võ trang tận răng.
Huống hồ ông ta còn phải ngụy tạo chiếu thư của Lưu Bang phát động tội phạm, còn phải đảm bảo đám tội phạm đó đi theo ông ta.
Vụ làm phản này cứ như trò đùa.
Hàn Tín khi có quân trong tay đúng là có thể đánh bại Lưu Bang, nhưng nói ông ta có năng lực tạo phản thì ... Ừng, chắc là có lẽ.
Khoái Thông thúc giục làm mặt Hàn Tín biến sắc, ông ta mau chóng nhận ra, tiếp tục ở lại đây chỉ có đường chết.
Khoái Thông ác ý nói:" Bắt lấy thằng nhãi này làm con tin."
Lưu Trường cười lớn, trong nụ cười có cả nước mắt:" Sư phụ, ông ấy vừa rồi nói người muốn luyện kiếm phải không? Để đệ tử luyện cùng, đệ tử múa kiếm cho sư phụ xem.
Lưu Trường thình lình lao tới, Hàn Tín theo bản năng nằm chặt bao kiếm, nhưng nó đã nắm được chuôi kiếm rút bảo kiếm ra.
Đám võ sĩ xung quanh lũ lượt cầm vũ khí lên, Hàn Tín cắn răng, đầy do dự.
Nhưng Lưu Trường sau khi cầm kiếm trong tay không đi tập kích Hàn Tín, nó chỉ múa may lung tung thôi, thằng nhóc này căn bản không biết dùng kiếm. Dưới tình huống đó Hàn Tín không thể do dự nữa, còn tiếp tục do dự thì mạng chẳng còn, ông ta nhìn hai võ sĩ ra hiểu, "bắt sống đi."