Đánh không lại tên mãng phu thô bỉ Phàn Khoái, tên đó cứ lao tới không biết sống chết như vậy, chẳng ai muốn đi liều mạng với hắn, cảm giác chết vì kẻ như thế rất oan, rất vô nghĩa. Thế nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Hi quyết định không chấp cái loại mãng phu này, loại này chơi không theo bài gì cả, cứ hùng hục xông lên, quá hao người. Bởi thế Trần Hi đem mục tiêu thứ hai đặt vào Hạ Hầu Anh. Lần này ông ta quyết định làm ngược lại, trước kia Sở vương cực kỳ coi thường Phàn Khoái, nhưng Phàn Khoái là loại gì, ông ta đã thấy rồi.
Ngược lại, Sở vương vô cùng tôn sùng Hạ Hầu Anh, từng nhiều lần tán thưởng Hạ Hầu Anh trước mặt ông ta, nói Hạ Hầu Anh là tướng quân toàn diện thực sự, để thêm thời gian nữa sẽ có thành tựu lớn. Theo đánh giá của Sở vương mà xét, người này hẳn là bình thường thôi nhỉ?
Thế là Trần Hi nhắm vào Hạ Hầu Anh.
Nếu chúng ta lấy hung và mãnh để đánh giá Phàn Khoái, vậy thì dũng hẳn là từ tốt nhất để đánh giá Hạ Hầu Anh. Người huynh đệ này dũng tới mức nào? Mỗi lần tác chiến ông ta đều ngồi chiến xa tấn công thần tốc, xông lên trên cùng, chẳng sợ gì cả. Có một lần trong trận chiến ông ta bắt sống 68 tù binh, thu hoàng hơn 850 binh sĩ, đồng thời thu được hộp ấn vàng.
Ở Ung Khâu đánh Lý Do, ông ta cưỡi chiến xa đánh nhanh, ở Bộc Dương đánh Chương Hàm, ông ta cưỡi chiến xa đánh nhanh, ở đại chiến Lam Điền, chỉ Dương, ông ta cưỡi chiến xa xung phong, bất chấp tất cả đánh lên đê .... Không chỉ đánh nhau trong nước như thế, khi đánh nhau với Hung Nô, ông ta cũng điều khiển chiến xa, coi Hung Nô như dê mà đuổi.
Ngươi sao lại chọc vào ông ta chứ?
Trần Hi bày sẵn thế trận, chuẩn bị cùng Hạ Hầu Anh đánh một trận lớn chưa từng có.
Sau đó Hạ Hầu Anh ngồi lên chiến xa quen thuộc, hét lớn xung phong kéo chiến xa ào ào xông lên, nếu chẳng phải Trần Hi chạy nhanh thì đã bị chiến xa của Hạ Hầu Anh nghiến qua rồi. Sau trận chiến đó, Trần Hi nằm mơ cũng nghe thấy tiếng chiến xa xung phong, nửa đêm còn bị ác mộng đánh thức.
Kẻ này cũng không đánh được.
Tin tức tốt là: Lưu Bang vẫn chưa tấn công toàn lực, Trần Hi mặc dù trải qua hai lần đại bại, nhưng vẫn còn dư sức chiến đấu.
Tin tức xấu là: Toán Âm hầu Quán Anh, Xa kỵ tướng quân Cận Hấp, Tề tướng quốc Tào Tham, Thái úy Chu Bột đang trên đường.
Trải qua mấy thắng lợi, trông Lưu Bang rất không vui, trở nên càng lúc càng nóng nảy.
"Bệ hạ, quân nước Lương tới rồi."
"Ồ, Lương vương rốt cuộc cũng tới rồi à?" Lưu Bang vội đứng dậy, mừng rỡ hỏi:" Hắn ở đâu?"
Trần Bình lắc đầu:" Lương vương không đích thân tới, nói là mình bị bệnh, chỉ phái tướng lĩnh Vệ Khư dẫn 8000 quân tới Hàm Đan."
Nghe tới đó nụ cười trên mặt Lưu Bang tức thì đông cứng:" Hay, hay lắm, Lương vương, Hoài Nam vương, không kẻ nào chịu tới."
"Bọn chúng không tới Trường An điếu tang thái thượng hoàng, trẫm có thể hiểu, đó không phải chuyện lớn, nhưng nay có người tạo phản, trẫm muốn chúng điều binh tương trợ, chúng cũng không tới? Thế nghĩa là gì? Tạo phản hả? Bọn chúng tạo phản rồi sao? Phản rồi sao?"
Trông Lưu Bang có chút kích động, sắc mặt đỏ bừng, ở tuổi này của ông ta, Lưu Bang trải qua không ít đả kích, phụ mẫu qua đời, thi thoảng lại có vài huynh đệ cũ nhảy ra tạo phản ... Bất tri bất giác, ông ta đã xa lánh gần như tất cả huynh đệ. Nhưng huynh đệ trước kia theo ông ta xuất chinh, bây giờ người duy nhất có thể tin tưởng được, chỉ có Yến vương.
Những người khác, người thì chết, người thì phản, còn có người đang chuẩn bị tạo phản, có người đã nhảy tới bên quý nhân nào đó.
Mỗi năm người tụ tập cùng nhau uống rượu càng ngày càng ít, Lưu Bang toàn thân mang phong phạm du hiệp, kỳ thực rất để ý tới đám huynh đệ cũ. Nhưng cùng với việc những người này nối nhau làm phản, Lưu Bang tổn thương ngày một lớn, ông ta cũng bắt đầu không còn đối xử với đám huynh đệ bên cạnh giống như trước kia nữa. Cho dù là một con chó, sau vô số lần chân tình đổi lấy tổn thương, chỉ e cũng trở nên hung dữ đề phòng, không dễ dàng tới gần bất kỳ ai.
Trần Bình nhìn ra sát khí trên mặt Lưu Bang.
"Bệ hạ, từng kẻ một thôi, hiện giờ quan trọng nhất là đánh bại Tín và Trần Hi."
"Tín xuất binh rồi à?"
"Yến vương còn chưa phái người bẩm báo chi tiết, có điều nếu như Trần Hi đã làm phản, vậy Tín sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Hai người bàn bạc chốc lát, Lưu Bang chợt hỏi:" Một tên Tín khác thì sao?"
"Không biết ạ!"
Lữ hậu cơ bản đã quyết định trực tiếp ra tay vào thời khắc Lưu Trường chạy ra ngoài.
Lưu Bang và Lữ hậu trước nay đều an bài nhân thủ bên cạnh Hàn Tín, có thể biết nhất cử nhất động của ông ta. Nay Lưu Bang đã đi, quản lý quốc gia giao lại cho Lữ hậu, bà phụ trách hết thảy đại sự trong nước, Tiêu Hà cũng trực tiếp bẩm báo cho bà.
Hai người bọn họ sớm biết đại kế tạo phản "hoàn mỹ" của Hàn Tín, vì thế hai người cũng chuẩn bị sẵn sàng ứng phó. Đợi Hàn Tín giả mạo chiếu lệnh, Lữ hậu sẽ truyền tin ra ngoài, nói Lưu Bang đã đánh thắng, sắp về Trường An, bảo quần thần vào cung chúc mừng.
Khi ấy đưa Hàn Tín vào trong cung, trực tiếp giết luôn, tội chứng đầy đủ, nhân chứng cũng có. Đợi Lưu Bang trở về lấy ra cho ông ta xem.
Mấy năm qua có lẽ Lưu Bang từng nghĩ tới việc giết Hàn Tín, nhưng ông ta không làm thế. Lưu Bang là người rất mến tài, rất tán thưởng người có tài năng. Phải biết rằng trên lịch sử ông ta còn tha cho Khoái Thông, bởi vì cho rằng người này có khẩu tài, giỏi ăn nói, là một nhân tài.
Nhưng Lưu Trường đột nhiên thoát ra, phá vỡ kế sách của ai đó, nếu Hàn Tín nhìn thấy Lưu Trường sẽ có phản ứng gì?
Ông ta chắc chắn sẽ hiểu, người trong cung đã biết kế hoạch của ông ta rồi, vậy ông ta nhất định sẽ nghĩ cách bỏ trốn, hoặc là trực tiếp đi tìm đám tội phạm kia.
Bởi thế Lữ Hậu phái Lữ Thích Chi trực tiếp dẫn người đi giết Hàn Tín.
Khi Hàn Tín có sĩ tốt sẽ rất đáng sợ, nhưng khi bên cạnh ông ta chỉ có bảy tám người thì vài võ sĩ là đủ rồi. Huống hồ Lữ Thích Chi nắm trong tay hơn sáu nghìn giáp sĩ bảo vệ Trường An và hoàng cung, Lữ hậu chưa bao giờ lo vấn đề Hàn Tín tạo phản. Trông bà thậm chí còn sốt ruột, phản đi, ta biết hết cả rồi, ngươi mau tạo phản đi.
Lữ Tích Chi trước khi rời hoàng cung đột nhiên hỏi:" Nếu Hàn Tín lấy công tử Trường làm con tin gì phải làm sao?"
Lữ hậu trầm mặc, do dự rất lâu mới trả lời :" Giết!"
Lữ Thích Chi mau chóng rời đi, Lữ hậu ngồi một mình trong Tiêu Phòng Điền, vuốt ve chiếc máy dệt bày trong điện, thần sắc bần thần.
"Hoàng hậu điện hạ!!!"
Một giáp sĩ ở cổng điện kêu lớn, phá ngang sự trầm tư của Lữ hậu, Lữ hậu lau khóe mắt, tiếp ngay đó mặt lạnh lùng, bảo cung nữ gọi giáp sĩ vào.
Giáp sĩ trong có vẻ hoảng hốt:" Bẩm báo điện hạ, Hoài Âm hầu tới."
"Hả, Hàn Tín tới?" Lữ Hậu mắt mở to:" Hắn ở đâu?"
"Ở ngoài cổng cung."
"Dẫn theo bao nhiêu người?"
"Chỉ một mình ông ta, còn bế công tử Trường, công tử Trường nhìn có vẻ ... Có vẻ không xong rồi ..."
"Cái gì?"
Tích tắc đó giáp sĩ cảm thấy hoàng hậu như ngọn núi băng trước mắt thoáng cái biến thành núi lửa, mặt mày dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân sát khí ngập trời.
"Hàn Tín!!!"
"Ta muốn bằm vằm xé xác ngươi!!!"
"Ta muốn chặt chân tay ngươi, moi mắt khoét mũi ngươi, cắt tai ngươi!!!"