"Ca, cứu sư phụ đệ đi, ông ấy không tạo phản nữa đâu ... Ca, cầu xin huynh cứu ông ấy đi ... Ông ấy biết sai rồi ..."
Lưu Doanh nhìn Lưu Trường nằm trên giường bệnh khổ sở cầu xin, lòng rối rắm :" Được, ta đi cứu ông ấy."
Lưu Trường được giáp sĩ lén bế đi.
Đó là mệnh lệnh của Lữ hậu.
Khi Lưu Trường cựa quậy muốn ngồi dậy thì vừa vặn Lưu Doanh vội vàng tới nơi, vì vậy Lưu Trường đem hi vọng duy nhất đặt trên người Lưu Doanh. Nhị ca là thái tử, hiện giờ a phụ không có nhà, hắn có thể tính là nhân vật số hai trong triều rồi, hắn lên tiếng, chắc là có chút tác dụng phải không?
Còn về phần Hàn Tín, lúc này ông ta ở trong hoàng cung, ngồi ở đình các, cùng Tiêu Hà nói cười ăn uống.
Bên cạnh Hàn Tín đặt một thanh kiếm, nhưng Tiêu Hà chẳng hề sợ hãi.
Xung quanh bọn họ đứng mấy trăm giáp sĩ, gần như đã vây chặt đình các này, giọt nước cũng không chảy qua được, ruồi cũng chẳng bay ra nổi. Còn bản thân Lữ hậu không ở đây, bà đã phái Lữ Thích Chi đi giết môn khách và hạ nhân của Hàn Tín.
Hiển nhiên đã nắm chắc phần thắng trong tay, bà hoàn toàn không lo Hàn Tín có thể làm ra chuyện gì nữa.
Khi hai người đang ăn uống, giữa đám giáp sĩ ở xa đột nhiên xuất hiện hỗn loạn, Tiêu Hà đã chú ý tới điểm này, Hàn Tín thì chẳng bận tâm. Chốc lát sau một người rẽ đám giáp sĩ tạo thành làn sóng, từ giữ bọn họ đi ra.
Người tới chính là Đại Hán thái tử, Lưu Doanh.
Tiêu Hà thong thả đứng dậy, hành lễ bái kiến.
Hàn Tín thì mặc kệ vị thái tử này, bình tâm mà luận, ông ta khinh thường cả hoàng đế Lưu Bang, huống hồ chỉ là nhi tử của Lưu Bang.
Lưu Doanh khách khí đáp lễ Tiêu Hà, rồi dùng lễ chư hầu hành lễ với Hàn Tín.
"Thái tử điện hạ vì sao lại gấp gáp như thế?" Tiêu Hà không hiểu hỏi:
Lưu Doanh biết ông ta hiểu lầm mình, lắc đầu nói:" Ta chỉ nhận lời Trường đệ, muốn giữ mạng cho Hoài Âm hầu thôi."
Hàn Tín vui vẻ:" Thằng tiểu tử đó đúng là chân thành."
Mặt Tiêu Hà thoáng qua sự cô độc, ông ta lắc đầu nói:" Thái tử nhân từ, chỉ là đây là mệnh lệnh của hoàng hậu điện hạ."
Lưu Doanh nghe vậy do dự chốc lát, lại nói:" Ta nhận lời Trường đệ thì phải nói được làm được, thừa tướng, ngài từng nói với ta, người không có tín nghĩa thì không thể đứng trên thế giới này."
Tiêu Hà không biết phải làm sao, trầm ngâm một lúc nói:" Vậy thái tử có thể đi tìm hoàng hậu điện hạ, bất kể có thuyết phục được hay không, đều tính là không trái lời hứa."
Lưu Doanh gật đầu rời khỏi nơi này.
"Cần gì phải lừa hắn chứ." Hàn Tín chép miệng:
"Thái tử thiện tâm, nếu ta không nói thế, hắn sẽ không đi đâu." Tiêu Hà giải thích:
Hàn Tín khinh miệt:" Ông ta sao lại lập một thái từ như thế chứ?"
"Không, thái tử như vậy rất tốt, đợi hết thảy chiến tranh qua đi, hắn nhất định sẽ thành hoàng đế còn ưu tú hơn phụ thân."
Tiêu Hà trông có vẻ rất tự tin:" Hắn thiện tâm, từ quần thần tới bách tính, không ai không yêu quý hắn, đám huynh đệ không ai không kính phục hắn, chính vì có thái tử như vậy, đám lão thần bọn ta mới yên tâm khép mắt."
Hàn Tín cười nhạo, ông ta không tán đồng những lời của Tiêu Hà, Tiêu Hà nhìn người rất chuẩn, tên tiểu tử này có không ít ưu điểm, nhưng hắn thiếu đi chút dũng khí. Nếu như hắn có được nửa đảm phách của Lưu Trường, vậy chắc chắn vượt bậc hùng chủ Lưu Bang, thật đáng tiếc.
Nhìn bộ dạng bảo sao nghe vậy của Lưu Doanh, mà Lữ hậu còn trẻ như thế, cường thế như thế, đợi tới khi Lưu Bang không còn nữa, chuyện trong triều có do Lưu Doanh định đoạt hay không là cả vấn đề.
Hàn Tín nhìn Tiêu Hà tràn trề tự tin, trong lòng ông ta nghi hoặc, chẳng lẽ chuyện mình dễ dàng nhìn ra, ông ta lại không nhìn ra sao?
Hay là ông ta có cách để ngăn cản tình huống đó?
Có lẽ ông ta chỉ tự an ủi bản thân.
Hàn Tín đang định trào phúng Tiêu Hà, nói với ông ta tương lai có khả năng đại loạn, đột nhiên ngẩn người.
Nếu thực sự có một ngày như thế, chuyện trong triều đều thuộc về Lữ hậu, giữa hoàng đế và Lữ hậu xuất hiện mâu thuẫn cực lớn ... Lữ thị và Lưu thị tranh ngôi ... Ông ta đột nhiên nhớ tới trước đó Lưu Trường ngồi trước mặt mình, than phiền làm hoàng đế khó khăn ra sao.
Tiêu Hà nhìn thấy Hàn Tín đồn nhiên đờ người, không nhúc nhích, có chút kinh ngạc ngửi chén rượu trong tay:" Ông không sao chứ?"
Hàn Tín đột ngột tỉnh lại, ông ta vội vàng đứng lên, ông ta vừa đứng lên, đám giáp sĩ xung quanh hạ trường mâu xuống. Xoạt, chĩa mâu tới tới, hơi lạnh khiếp người.
"Ta muốn gặp Lữ hậu lần cuối cùng, ta có chuyện vô cùng quan trọng nói với bà ta."
Tiêu Hà cau mày, ngồi im rất lâu.
"Chuyện liên quan tới cuộc chiến này, ông phải tin ta."
"Ừ ... Được ... Gặp xong mời ông lên đường, giữ lại thể diện cho bản thân."
Khi Hàn Tín lần nữa xuất hiện trước mặt Lữ hậu, Lữ hậu thực sự hết sức kinh ngạc, bà nhìn Tiêu Hà, tựa như đang muốn hỏi, sao kẻ này vẫn còn sống.
Tiêu Hà đành đáp:" Hoài Âm hầu trước khi ly biệt, nói mình có chuyện khẩn yếu bẩm báo với hoàng hậu điện hạ."
Lữ hậu mặt khinh bỉ, bà ta là Hàn Tín kỳ thực là một loại người, cực kỳ tự tin, không mấy khi để người khác vào trong mắt.
Hàn Tín lại nói:" Xin hoàng hậu điện hạ để lại mấy cung nữ tín nhiệm, sai giáp sĩ trói chặt ta lại, sau đó bảo người khác rời khỏi đại điện.
Lữ hậu tuy không biết ông ta muốn làm cái gì, nhưng vẫn cứ làm theo.
Trong điện chỉ còn lại Hàn Tín và Lữ hậu.
"Nói đi, ngươi có chuyện quan trọng gì?"
"Thần nguyện ý quy thuận hoàng hậu điện hạ, ra sức vì điện hạ."
"Ha ha ha ha !" Lữ hậu cười thật lớn:
"Vừa mới lúc nãy còn tỏ ra đường đường đại nghĩa, giờ lại tới cầu xin ta, nói ra lời khiến người ta bật cười, nguyên cớ là sao? Vừa rồi Lưu Doanh còn nói đỡ cho ngươi, ta đã phái người đưa nó về Ninh điện, để nó đóng cửa suy ngẫm ... Hiện giờ ngươi định tự mình cầu xin à?"
"Điện hạ đừng hiểu lầm, thần không cầu xin, ý của thần là, thần nguyện ý dốc sức vì điện hạ." Hàn Tín chẳng thấy chuyện này có gì hổ thẹn, khi ông ta còn trẻ từng bị người ta sỉ nhục rồi:
Lữ hậu đã hiểu lời của ông ta, không phải là an tâm ra sức vì Đại Hán, mà là hoàng hậu, bà khinh miệt hỏi:" Ngươi có thể giúp ta làm được gì, thiên hạ thái bình, ngươi còn có tác dụng gì chứ?"
"Hoàng đế tại thế, chư hầu các nơi vẫn làm loạn, huống hồ đợi hoàng đế không còn nữa, các nơi sẽ biến thành thế nào? Sao có thể nói thiên hạ đã thái bình chứ?"
"Huống hồ rốt thuộc thần có hữu dụng hay không, đó là chuyện của điện hạ, phải xem điện hạ định dùng thần thế nào. Nếu điện hạ dùng thần một cách hợp lý, thần mới có thể giúp điện hạ hoàn thành bất kỳ chuyện gì. Nếu điện hạ không hiểu dùng thần ra sao, cho dù có mười Hàn Tín trong tay điện hạ cũng chẳng có tác dụng gì hết." Lời này có cả lý lẽ, tự tin lẫn khiêu khích:
Lữ hậu giờ đã thực sự do dự.
Rất nhanh ở Trường An truyền tin ra, Hoài Âm hầu Hàn Tín mưu phản thất bại, đã bị bắt giam trong ngục.
Chuyện này làm quần thần trong triều thấy không sao tin nổi.
Hoài Âm hầu làm sao có thể tạo phản cơ chứ? Ông ta bị giam lỏng ở Trường An, cách xa đất phong của mình, người có thể dùng ở bên cách chưa tới con số mười, ông ta dám mưu phản à? Bằng vào cáo gì mà mưu phản cơ chứ?
Nếu như đã mưu phản thất bại, sao chỉ giam trong ngục vì sao không giết chết.
Đừng nghĩ chỉ triều Tần mới có luật pháp nghiêm ngặt, triều Hán cũng có, cũng đầy đủ hết, bao gồm tất cả các phương diện. Trong Hán luật, đừng nói là mưu phản, dù có là bị ép đi theo phản tặc, đó cũng là tội tru di tam tộc. Hàn Tín lần đầu tiên mưu phản bị bắt, Lưu Bang không giết ông ta, rất nhiều đại thần khuyên can, cho rằng bao che kẻ tạo phản sẽ khiến càng nhiều kẻ tạo phản hơn nữa, bọn chúng sẽ không do dự như trước, dù sao cái giá tạo phản cũng thấp như thế kia mà.
Mà Hàn Tín lần này là lần thứ hai tạo phản, vẫn không giết à? Có còn lẽ trời nữa không? Còn vương pháp nữa không??