Điều này không khỏi làm cho tâm can nàng phát run.
Tiểu Linh Mộc biết mình không thể tùy ý chạm vào người khác, cho nên chỉ tới gần một khoảng nhất định thì liền dừng bước.
Lý Tảo Tuệ lại không có phương diện băn khoăn này, do đó trực tiếp quỳ trước mặt nữ nhân.
Vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: "Sao vậy? Bị thương ở đâu? Có muốn ta bôi thuốc cho ngươi không?”
Nữ nhân kia nhìn thấy Lý Tảo Tuệ thì còn sợ hơn là nhìn thấy quỷ. Hai tay nàng chống xuống đất, hai chân đạp về phía sau, muốn rời xa Lý Tảo Tuệ.
“Lý Tảo Tuệ” cũng không để ý chuyện này, thậm chí còn thành khẩn nói: “Một nữ mềm yếu lại ở nơi hoang vu dã lĩnh này, nơi đây không an toàn, nếu không theo chúng ta trở về sơn động đi, ở đó đã nhóm sẵn lửa, ngươi cũng có thể được sưởi ấm.”
A Tề nhíu mày, căn cứ vào quan sát ban ngày của hắn tan, Lý Tảo Tuệ này cũng không giống kẻ háo sắc.
Nhưng tại sao bây giờ lại làm như 800 năm chưa gặp nữ nhân? Gấp gáp như thế.
Cảm giác như ném hết đầu óc đi vậy.
Loại nữ nhân này còn có thể tùy tiện mang về sao? Không sợ ngủ đến nửa đêm, nàng ra sẽ bò dậy ăn thịt ngươi.
Phải biết nơi đây chính là Thi Sơn.
A Tề đi tới bên cạnh kéo Lý Tảo Tệ ra, sau đó mới mở miệng nói chuyện: “Hoang vu dã lĩnh, đây cũng không phải là nữ nhân đứng đắn gì, ngươi xác định mang nàng về sơn động?”
Lý Tảo Tuệ cũng nhướng mày đáp lại: “Ai lại mang nữ nhân đứng đắn về sơn động? Muốn cũng là không đứng đắn…”
Phối hợp với vẻ mặt đê tiện kia, A Tề nhất thời nghẹn lời.
Sau đó Lý Tảo Tuệ nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt tươi cười nhìn nữ nhân kia: “Không cần sợ hãi, chúng ta đều là người tốt, sẽ không thế này thế kia với ngươi.
“Đừng ngồi nữa, dưới đất lạnh, ta đỡ ngươi dậy.”
Nữ nhân nghe như vậy cũng vội vàng tự mình đứng lên.
“Không cần, ta tự đứng lên được.”
Lúc này Tiểu Linh Mộc ở một bên cao hứng nói: "Vậy cùng chúng ta trở về đi.”
A Tề nhất thời không hiểu Lý Tảo Tuệ rốt cuộc muốn làm gì?
Dù sao trông hắn cũng không giống một người chưa trải qua thế sự như Tiểu Linh Mộc.
Ngược lại hắn càng khéo đưa đẩy lão luyện, không có khả năng nhìn không ra vấn đề, nói cách khác đây là hắn cố ý hành động.
Hoặc là nói hắn nắm chắc nữ nhân thần bí này.
Sau đó bốn người bắt đầu đi về phía hang động.
Tuy nhiên chỉ có một người vui vẻ, ba người còn lại đều mang quỷ thai.
Trên đường đi, A Tề luôn cảm thấy nữ nhân thần bí này cố ý tới tìm mình.
Nàng ta thích tới gần, thỉnh thoảng cổ áo trượt xuống lộ ra vai thơm, hoặc có hành động cố ý vén lên.
Đối với loại hành vi này, hắn ta chỉ cảm thấy phiền chán, bởi vì có không ít nữ nhân từng sử dụng đủ loại chiêu trò, hắn xem đến muốn nôn.
Lúc này, nữ nhân kia mới âm thâm kêu khổ, Tiểu Linh Mộc cùng Lý Tảo Tuệ tương đối dễ gần, nhưng vừa rồi cũng kiến thức được năng lực khủng bố của Lý Tảo Tuệ cho nên nàng càng không dám có hàng động thiếu suy nghĩ.
Dù sao làm hành thi nhiều năm như vậy, nhất là sau khi trở thành Kim thi, thì ngoại trừ lão đại ra, chỉ có bọn họ đuổi theo gặm người khác chứ chưa thấy qua có người ăn bọn họ?
Hiện tại rốt cuộc nàng mới hiểu được tại sao khi cảm nhận được người này thì tâm can nhịn không được mà run rẩy, hóa ra đối phương muốn ăn thi.
Còn là loại một ngụm nuốt sạch cả đám.
Mà thứ làm cho nàng cảm thấy đáng giận chính là, người này âm hiểm như thế, lại ngụy trang tu vi của mình đến võ phu bát giới.
Nhưng cả người lộ ra mốt cỗ khí huyết cực kỳ khổng lồ, cỗ khí huyết này còn cao hơn thực lực của hắn rất nhiều.
Thực lực yếu, khí huyết cường thịnh, dẫn đến một ít hành thi phổ thông rất dễ dàng mắc câu.
Một khi đã cắn câu, chúng sẽ trở thành thức ăn cho người khác, thật đáng sợ! Thật sự là quá đáng sợ!
Nàng còn muốn bắt chuyện với nam nhân bên cạnh nhưng lại phát hiện người này không có chút phản ứng nào đối với sắc đẹp tuyệt mỹ của mình.
Nàng đã tỏ rõ như vậy, nhưng đối phương ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Chẳng lẽ con hàng này chính là “rồng gì đó” mà một số người nhắc đến?
Lý Tảo Tuệ cũng đang suy tư, sở dĩ không ăn nữ nhân này là có nguyên nhân.
Dù sao đụng nhiều hành thi như vậy, thế nhưng phát hiện một người có trí tuệ còn có thể nói chuyện, nói không chừng có thể thông qua nàng mf tìm được hành thi khác.
Cái này gọi là thả dây dài câu cá lớn, một Thi Sơn lớn như vậy không thể nói tất cả hành thi dọn là dọn đi, nhất định là đang trốn nơi nào đó!
Đến hang động, nữ nhân kia được sắp xếp vào chỗ sâu nhất.
Lý Tảo Tuệ ngồi ở bên cạnh nàng ta.
Tiểu Linh Mộc ngồi đối diện Lý Tảo Tuệ.
A Tề ngồi ở vị trí gần cửa động, thậm chí còn tự châm cho mình một đống lửa.
Mà nữ nhân giống như một con chim cút, ngồi tại chỗ run lẩy bẩy.
“Nhà ngươi ở đâu? Còn có người thân nào không? Chúng ta có thể đưa ngươi trở về?”
Lý Tảo Tuệ ở một bên tha thiết hỏi thăm, khuôn mặt hiền lành.
Hắn thật sự rất muốn gặp người nhà của đối phương.
Thế nhưng nữ nhân nhìn nụ cười kia thì luôn cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, lúc này sợ hãi, làm cho hình tượng nữ tử yếu đuối sống sót sau tai nạn của nàng còn thêm hoàn mỹ không có kẽ hở.