Hoàng đế tuổi xế chiều, bệnh lâu quấn thân, hao phí rất nhiều tiền tài muốn cầu thuật trường sinh bất lão.
Đồng thời, bảy vị hoàng tử đều chạy tới hoàng đô, ngay cả Nhị hoàng tử hàng năm chinh chiến ở biên cảnh phương bắc cũng trở về.
Đồng thời mang theo Bách Thắng chi quân trở về nhận trọng thưởng của hoàng đế.
Mặc dù tuyên bố với bên ngoài sẽ đón năm mới, triệu hồi chư vị hoàng tử, là Hoàng thượng muốn một nhà đoàn tụ qua một năm.
Nhưng trong nội bộ quan viên, có một số người có tâm suy đoán, Hoàng đế nhiều năm tìm kiếm thuật trường sinh bất lão, nhưng thủy chung không có kết quả, chỉ sợ là biết thời gian của mình không còn nhiều, muốn tuyển ra người thừa kế thích hợp giữa bảy vị hoàng tử.
Dĩ nhiên có rất nhiều lời đồn, nhưng bất kể như thế nào, bầu trời hoàng đô này đã muốn thay đổi…
Tề vương phủ, cũng chính là vương phủ của đương kim Tứ hoàng tử.
Nghe Ảnh vệ báo cáo, ngọc bích trong tay Tứ hoàng tử hóa thành bột mịn.
"Thân thể của phụ hoàng không khỏe, ta không muốn nhưng lời đồn điên cuồng này rơi vào tai phụ hoàng ta, ảnh hưởng người nghỉ ngơi, đợi đám mọi rợ kia ra tay, thì xử lý sạch sẽ cho ta.”
Ảnh vệ hai tay ôm quyền.
“Rõ!”
Kim Đao Bang là một bang phái nhỏ trong tay hắn, là tai mắt hắn dùng để thu thập tin tức ở biên giới phía bắc.
Không ngờ bây giờ còn dâng lên một ít ý nghĩ không nên có.
“Bất quá cũng tốt, để cho bọn họ phát huy thêm một chút giá trị cuối cùng.”
“Nhị ca nha, nhị ca, ngươi vẫn nên trở về biên cảnh làm đại tướng quân của ngươi đi?”
[100% tay không tiếp dao sắc, LV2 00000/99999 (có thể phát động kỹ năng với tất cả đối tượng được lựa chọn)]
Luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng luyện lên cấp hai, lúc trước Tiêu Tử Phong chỉ có thể khống chế một người.
Nhưng bây giờ biến thành khống chế tập thể, hắn mới cảm giác mình có thêm một ít bảo đảm an toàn.
Còn nhớ rõ lúc trước hệ thống cho hắn kỹ năng này, hắn yêu cầu hệ thống đem kỹ năng này sửa thành hai đầu gối quỳ xuống đất.
Mặc dù đều là 100% tay không tiếp dao sắc, nhưng hắn cảm giác để cho người khác hai đầu gối quỳ xuống đất, sẽ khiến mình soái hơn.
“Sao sáng nay không luyện kiếm?”
Lão Lý ngậm một cây thuốc lá, từ trong phòng khách đi ra.
“Hiện tại thần công đại thành, có thể nói, thiên hạ vô địch, nếu ta xuất kiếm, người tiếp kiếm nhất định quỳ xuống.
Lão Lý nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Phong, khó trách trong tên có chữ Phong, sáng sớm thức dậy đã bắt đầu động kinh.
Lúc này mới tu luyện bao lâu, đã dám càn rỡ như thế, xem ra phải cho tiểu tử này một chút đả kích, miễn cho sau này ra ngoài giang hồ ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
“Ồ, vậy sao?”
Lão Lý trở lại gian phòng của mình, lấy ra một thanh trường kiếm, trực tiếp quăng cho Tiêu Tử Phong.
Tiêu Tử Phong tiếp nhận trường kiếm, mặc dù hắn không biết thanh trường kiếm này tên là gì, nhưng đối với vỏ kiếm này lại rất quen thuộc, đây là tay nghề của cha hắn.
“Đến! Cho ngươi một cơ hội, để ta quỳ xuống.”
“Ngươi xác định? Ngươi lớn tuổi thì thôi đi, ta sợ ngươi vừa quỳ xuống đã viêm khớp.”
“Bảo ngươi xuất kiếm, ngươi liền xuất kiếm, làm gì nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Lão Lý nghĩ thầm nhất định phải để cho tiểu tử này hôm nay kiến thức một chút hiện thực tàn khốc, tùy tiện khoa tay múa chân hai cái liền thật sự nghĩ mình vô địch thiên hạ...
Ầm!
Một đôi đầu gối dùng sức hôn lên mặt đất đá xanh.
Đồng thời, cây thuốc lá bị người vô tình vứt bỏ trên mặt đất.
Triệu Tuyền Lạc vừa rời khỏi phòng đã nhìn thấy một màn như vậy, lão Lý chắp tay trước ngực quỳ xuống trước mặt Tiêu Tử Phong.
Lão Lý hiện rất mờ mịt, ông cũng không biết vì sao?
Trong nháy mắt thân thể của ông bị mất khống chế, quỳ gối trước mặt Tiêu Tử Phong.
Trước kia ông cũng là người từng trải, đồ vật kỳ lạ gì mà chưa từng thấy qua?
Thâm sơn hàng quá yêu, mộ địa chùy quá quỷ.
Xuống biển giết qua giao, vào thành đạp qua tiên.
Hiện nay, bằng vào kinh nghiệm giang hồ nhiều năm như vậy, ông cũng không hiểu được tất cả chuyện này là như thế nào?
“Đây là phong tục của các ngươi sao?”
“Lễ mừng năm mới đều là trưởng bối quỳ xuống trước tiểu bối?!”
Lời nói của Triệu Tuyền Lạc phá vỡ bầu không khí vừa xấu hổ vừa yên tĩnh.
Lão LÝ lập tức đứng dậy đóng cửa.
Lúc đóng cửa còn dùng lực rất mạnh, thổi đến mái tóc Tiêu Tử Phong bay loạn.
“Hắn làm sao vậy?”
Triệu Tuyền Lạc hỏi Tiêu Tử Phong.
“À, không phát lì xì cho hắn, cho nên buồn bức.”
“Cút!”
Tiếng rống phẫn nộ như sư tử từ trong phòng truyền đến.
Tiêu Tử Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ta đã khuyên rồi, ngươi không nghe, còn muốn ta xuất kiếm, hiện tại xấu hổ còn đi trách ta?
Nói những lời này cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, không có nói ra.
Hắn sợ lão Lý một hơi không lên được, nấc cục thành cái rắm.
“Không cần để ý hắn, chúng ta vào phòng bếp kiếm chút đồ ăn trước.”
Tiêu Tử Phong chuẩn bị thu kiếm vào vỏ.
Triệu Tuyền Lạc chú ý trường kiếm trong tay Tiêu Tử Phong, trường kiếm dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản xạ ánh sáng màu xanh.
“Thanh Lân Kiếm!”
“Sao ngươi biết thanh kiếm này?”
"Đương nhiên biết, Thanh Lân kiếm nằm vị trí thứ 65 trên bảng danh kiếm thiên hạ, trong truyền thuyết là dùng 36 lân phiến của Giao Long để chế tạo thành, thân kiếm sẽ phát ra ánh sáng màu xanh, thân kiếm giết người không dính máu.”
“Danh kiếm này, ngươi lấy ở đâu?”
Tiêu Tử Phong chỉ chỉ căn phòng của lão Lý.
Ban đêm.
Lão Lý nhốt mình cả ngày trong phòng, cuối cùng cũng xuất hiện.
Tiêu Tử Phong nghĩ đêm nay là qua năm mới, cho nên sẽ không làm những chuyện không vui vẻ.
Triệu Tuyền Lạc cũng ý thức được một chút không đúng, vì vậy tất cả mọi người đều sẽ không đề cập đến chuyện sáng nay.
Ba người ngồi vây quanh một cái bàn, trên bàn đặt một nồi lẩu.
Thứ này không phải Tiêu Tử Phong phát minh, mà là thế giới này đã có.
Trên bàn bày lên các loại nguyên liệu nấu ăn thông thường, còn có thịt bò thịt dê tương đối quý giá.
Có thể cũng không kém gì thức ăn của nhà giàu.
Người bình thường, vào buổi tối ngày hôm nay cũng sẽ chuẩn bị sủi cảo thịt, hoặc thịt kho tàu các loại, cho dù một chút gia đình tương đối khó khăn cũng sẽ làm một ít thịt mặn, tự an ủi một năm vất vả, chờ đợi đến năm mới.
Trong lãnh thổ Đại Chu cũng giăng đèn kết hoa, cả nước chúc mừng.