Ngày hôm nay, có thể nói Trương Huyễn trăm sự đều không như ý, đầu tiên là bị gia chủ Dương thị đối đãi lạnh nhạt, sau đó lại bị thê tử của Dương Kỳ đuổi ra khỏi nhà, ngay cả thanh Thất Tinh kiếm cũng bị ném theo ra ngoài.
Trương Huyễn từ một người trong tộc Dương thị mà biết được, Dương Kỳ cũng đã đến mười mấy năm chưa từng trở về thăm nhà, ông ta ở Lạc Dương cưới tam phòng tiểu thiếp, đối với vợ mình lại không có chút quan tâm nào, hôn nhân của bọn họ sớm chỉ là danh nghĩa mà thôi.
Người đã giúp đỡ hắn chính là tộc nhân Dương thị - Dương Thanh Minh, chừng khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Người này thân gầy như que củi, giống như cây gậy trúc vậy, nhìn vào khiến người ta nghĩ chỉ cần một trận gió là sẽ thổi ngã y. Y đến bây giờ vẫn chưa lập thất, một mình sống trong gian nhà nhỏ.
Dương Thanh Minh nghe nói sẽ có trộm cướp đến đánh lén, trong lòng cứ bất an không yên, nhìn thấy Trương Huyễn dáng người cao lớn khôi ngô lại thấy an toàn.
Y mời Trương Huyễn một chén nước, cười nói: - Trương công tử không cần phải bận tâm, đàn bà có chồng tính khí đều cáu kỉnh nóng nảy, dường như tất cả người trong Dương gia trang đều nợ tiền bà ta không bằng, nếu không phải vì gia chủ thấy bà ta đáng thương không có chỗ đi thì đã sớm đuổi bà ta đi rồi.
Trương Huyễn nào có để ý đến thái độ của thê tử Dương Kỳ, hắn ngay cả Dương Kỳ là cái gì cũng đều rất nhanh quên đi, thê tử ông ta không nhận thanh kiếm này thì càng tốt, hắn vẫn còn không nỡ bỏ đây này.
Trương Huyễn chỉ quan tâm duy nhất một điều, làm thế nào để moi từ miệng Dương gia chủ tung tích của Dương Huyền Cảm, đây mới là mục đích chính khi hắn đến Dương gia trang.
- Trương công tử, mời uống nước.
Trương Huyễn thấy bát sứ toàn là vết nứt, viền bát còn sứt một miếng lớn, bẩn không chịu nổi, hắn làm sao mà chịu uống thứ nước này, liền cười hỏi: - Thanh Minh huynh cũng là con cháu của chủ đường sao?
- Cũng gần như thế! Tuy nhiên phụ thân ta là thứ xuất, thuộc một nhánh của Lư thị, ở trong gia tộc lại càng không có địa vị nào, ba năm trước phụ thân qua đời, ta vâng theo di mệnh của ông trở về Hoa Âm để sống, hơn nữa sức khỏe lại không tốt, chỉ có thể dựa vào một chút tiền của gia tộc mà sống, công tử xem bài trí trong nhà là biết, ta đây nghèo rớt mồng tơi.
Trương Huyễn vốn định từ miệng y hỏi thăm một chút tin tức của Dương Huyền Cảm, nhưng vừa nghe y nói vậy liền gạt phăng ý tưởng này, ngay từ việc mời nước khách bằng cái bát nứt này thì cũng biết y làm sao mà biết được tung tích của Dương Huyền Cảm chứ?
Ngay lúc đó, trong sân truyền đến tiếng bước chân, vài tên tộc nhân Dương thị đứng ở cửa nói: - Thanh Minh, gia chủ lệnh cho tất cả nam tử dưới bốn mươi đều phải tham gia hộ trang, ngươi cũng tới đi!
Dương Thanh Minh vừa nghe đã giật mình, vội vàng lắp bắp nói: - Hai vị đại ca, tình trạng của ta có phần đặc biệt, các huynh cũng biết rồi đấy, ta làm sao mà… có thể múa đao xách kiếm chứ?
- Nhưng gia chủ không nói gì về ngươi cả, nếu không thì chính ngươi hãy từ mình đi mà giải thích với gia chủ.
Dương Thanh Minh tuy rằng bề ngoài khô gầy suy nhược, nhưng bên trong lại không hề ngu ngốc, y biết chắc chắn gia chủ sẽ không đãi ngộ đặc biệt với y, nếu không phải là lâm trận chém giết thì cũng muốn y vận chuyển vật tư linh tinh này nọ, không cẩn thận lại bị tên lạc bắn trúng mất…
Trong lòng càng sợ, y lại càng thêm loạn, ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Trương Huyễn, trong lòng Trương Huyễn khẽ động, có lẽ đây chính là thời cơ, hắn vội đứng lên trước cười nói: - Hay là để ta đi thay Thanh Minh đại ca vậy!
Trong nhà quá tối, vài người không chú ý đến Trương Huyễn, đột nhiên lại ở đâu hiện ra một tên cao lớn, khiến cả bọn tộc nhân Dương thị giật nảy mình.
- Ngươi là…
- Ta là huynh đệ của Thanh Minh đại ca, mới từ Lạc Dương đến đây, có phải không đại ca?
Dương Thanh Minh như vớ được cây cỏ cứu mạng, luôn miệng nói: - Đúng! Đúng! Đệ ấy chính là đệ đệ của ta, tên là Trương Huyễn mới từ Lạc Dương đến đây, đệ ấy có thể đi thay ta.
Mấy tên tộc nhân Dương thị chăm chú quan sát, đánh giá Trương Huyễn, chỉ thấy hắn cao lớn khôi ngô, cánh tay cường tráng hữu lực, bên hông còn giắt theo một thanh đao nặng, vừa nhìn thoáng qua cũng biết là cao nhân luyện võ, một cao thủ như vậy nguyện ý muốn bảo vệ Dương gia trang, đương nhiên là không còn gì tốt hơn nữa.
Thật ra mọi người cũng không hy vọng tên Dương Thanh Minh mắc bệnh này đi bảo vệ trang. Không những là hạng vô dụng mà còn có thể liên luỵ đến những người khác nữa, vì vậy tất cả mọi người đều nhìn nhau, cười nói: - Đương nhiên là được! Hoan nghênh Trương công tử, xin mời đi cùng chúng tôi.
Trương Huyễn nhặt kiếm ở sau người lên, khẽ gật đầu với Dương Thanh Minh, sau đó nhanh chóng đi theo mấy tên con cháu Dương thị nọ đi khỏi.
Dương Thanh Minh nhìn bóng dáng Trương Huyễn càng ngày càng xa, không kìm nỗi đắc ý nở nụ cười, thấy mình thật thông minh mới đưa hắn đến nhà, nếu không hôm nay sao có thể thoát được nạn này.
…
Đêm dần khuya, Trương Huyễn ngồi trong góc một gian phòng lớn sáng sủa, hắn ngoại trừ binh khí của mình còn được phát thêm một trường mâu và một bộ cung tiễn.
So với cây thiết thương của Vương Bá Đương bền dẻo kia, thanh trường mâu này có cán bằng sáp ong trông vô cùng thô lậu, đầu mâu dùng sắt thô tạo thành, độ sắc bén cũng không đủ, Trương Huyễn không thích, thẳng tay ném luôn sang một bên.
Chỉ có điều hắn đối với cung tiễn cũng có vài phần thích thú, đây là bộ cung bát đấu trong quân đội, sử dụng binh tiễn hai thước, chỉ tiếc bát đấu cung đối với hắn mà nói có hơi quá nhẹ, hắn chơi không đến nửa canh giờ đã phát ngán rồi.
Trương Huyễn lại đảo mắt nhìn những người khác bên trong căn phòng, ước chừng cũng có hơn ba mươi người, có con cháu Dương thị cũng có những gia đinh bình thường. Hầu như tất cả mọi người đều mệt mỏi, ngủ gật, cứ như vậy nghỉ ngơi qua một buổi, hình như gia chủ Dương thị có ý muốn bảo toàn thể lực cho buổi tối.
Nhưng ở đâu lại ra kiểu huấn luyện này chứ? Trương Huyễn không thể tưởng được mấy trăm tộc nhân chưa bao giờ đánh giặc, ngay lúc này đây sắp phải đối mặt với bọn thổ phỉ, việc cấp bách nhất bây giờ không phải là bố trí phòng ngự chiến lược mà là ngủ nghỉ, như vậy lúc vào trận không phải sẽ loạn thành một bầy sao?
- Chớ có suy nghĩ lung tung, gia chủ đã sắp xếp cả rồi.
Tên con cháu Dương thị ngủ bên cạnh hắn mơ mơ màng màng than thở một câu, trở mình, lúc sắp ngủ lại hàm hồ nói thêm một câu: - Có trộm cướp hay không, vẫn chưa biết được đâu.
Trương Huyễn rút chiến đao của mình ra, khẽ vuốt nhẹ lưỡi đao sắc bén, người khác có như thế nào cũng không liên quan đến hắn, hắn lại càng không muốn bỏ cái mạng nhỏ ở nơi này.
Ngay lúc Trương Huyễn đang mơ mơ màng màng suýt ngủ đến nơi, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hô to: - Có biến!
Trương Huyễn giật mình tỉnh cả ngủ, đứng bật dậy, hắn còn thấy mấy tộc nhân đang ngủ vẫn chưa tỉnh, không khỏi sốt ruột hô to: - Các người mau dậy đi!
Mọi người lúc này mới bị đánh thức, rất nhiều người tỉnh tỉnh mê mê hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
- Á…
Bên ngoài lại truyền tới một tiếng hét thảm, nghe rất thảm thiết, lập tức tất cả mọi người liền tỉnh ngay, mọi người đều tìm binh khí của mình, có kẻ còn vô ý đụng làm đổ ngọn đèn, gian nhà lập tức trở nên tối đen, tiếng kêu tiếng mắng loạn cả lên.
Trương Huyễn đốt một ngọn đèn nhỏ bên cửa sổ, trong nhà lập tức có ánh sáng mờ mờ, lúc này tình trạng mới bớt hoảng loạn.
Ngay đó một người từ ngoài sân chạy ào vào, y tên Dương Thanh, là con trai trưởng của gia chủ Dương thị cũng chính là thủ lĩnh của bọn họ, y vội vã hấp tấp hô to: - Mau theo ta đến bảo vệ kho lương!
Trương Huyễn nhanh chóng theo chân mọi người vọt ra khỏi phòng, ai ai cũng nhìn thấy một thi thể nằm bên góc tường, chắc tiếng hét thảm thiết vừa rồi là của người này, tất cả đều lắc đầu thở dài một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Duy chỉ có Trương Huyễn phát hiện một chút vấn đề, hắn chậm rãi đi lên trước, người này là bị bắn chết, trên người còn mặc áo giáp dày, ngay cả trên đầu cũng đội mũ giáp, hình như đây là người đã gặp buổi trưa, là người đứng đầu bọn gia đinh.
Một mũi lang nha tiễn bắn trúng cổ họng gã, điều này khiến Trương Huyễn cả kinh, tiễn pháp chuẩn xác đến vậy sao có thể là bọn thổ phỉ trộm cướp bình thường.
Hơn nữa nơi này là từ đường, khoảng cách với thôn trang bên cạnh ít nhất cũng đến hai trăm ba trăm bước dài. Xa như vậy sao có thể bắn tiễn? Chỉ có một khả năng, có kẻ đột nhập.
Ngay lúc này, gia chủ Dương Văn Hiến dẫn theo hơn mười gia đinh nhanh chóng tiến vào đại viện, bắt gặp Trương Huyễn còn đứng bất động trong sân, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng: - Sao ngươi vẫn chưa ra ngoài?
- Gia chủ, đã có kẻ thù lợi hại đột nhập vào trang! - Trương Huyễn bình tĩnh nói.
Dương Văn Hiến ngẩn người: - Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Trương Huyễn chỉ vào cái xác: - Gia chủ nghĩ rằng tên của kẻ địch có thể bắn tới từ đường sao?
Đây thật ra chỉ là một chút đạo lý bình thường, nhưng trong lúc hoảng loạn này ai ai cũng không ngờ tới, lại càng không ai bình tĩnh như Trương Huyễn.
Dương Văn Hiến lập tức tỉnh ngộ, hạ lệnh cho tả hữu: - Mau đi tìm kẻ đột nhập!
Y vừa mới dứt lời, xa xa bất thình lình truyền đến tiếng dây cung, Trương Huyễn nhanh chóng theo bản năng mà kéo Dương Văn Hiến xuống, may mà hắn phản ứng kịp, kẻ kia có thể bắn chết người đứng đầu gia đinh thì chẳng lẽ y lại không hạ thủ với gia chủ Dương thị sao?
Một mũi lang nha tiễn sượt qua đầu Dương Văn Hiến, cắm mạnh xuống gốc cây đại thụ, doạ Dương Văn Hiến toát cả mồ hôi lạnh.
Trương Huyễn vốn nhãn lực hơn người, hắn đã nhìn thấy một bóng đen đang nấp ở trên tường gần một cây đại thụ, cách đây chừng năm mươi bước.
Hắn liền nổi cơn giận, xách đao phóng người về hướng đại thụ, bóng đen phát hiện có điều không ổn, nhanh chóng nhảy khỏi tường bỏ chạy. Trương Huyễn thả người vọt qua bờ tường, chạy sâu vào ngõ nhỏ mà tìm người.
Dương Văn Hiến lúc này mới phản ứng lại được, nhận ra vừa rồi chính chàng trai kia đã cứu mình một mạng.
Hình như đã gặp hắn ở đâu thì phải? Dương Văn Hiến suy nghĩ một chút, dáng người cao lớn của Trương Huyễn làm y chợt nhớ lại, tiểu tử vừa rồi chẳng phải là người lúc sáng đã thay Dương Kỳ đến đưa kiếm sao?
…
Trương Huyễn cứ một đường truy đuổi, hắn vốn thuộc quân đội đặc biệt, trong quân ngũ đã từng luyện qua kĩ năng truy tung, đối với âm thanh lạ có phần mẫn cảm khác người thường, giữa âm thanh hỗn tạp hắn vẫn có thể nắm bắt mục tiêu chuẩn xác.
Đối phương dù có chạy thế nào vẫn có tiếng bước chân, đều bị hắn bám chặt không tha. Đến chỗ giữa sườn núi, đường đi không bằng phẳng, Trương Huyễn đi vào một gian nhà nhỏ, tiếng bước chân cũng đột nhiên biến mất, Trương Huyễn càng thêm cảnh giác, chậm rãi đi đến bên cửa.
Đây là một gian nhà không có sân, bốn phía đều có tường bao bọc, chỉ có hai cánh cửa, đổi phương chỉ có thể trốn ở mặt đông phía sau cánh cửa.
- Đứng lại, chạy đi đâu!
Trương Huyễn hô to một tiếng, mắt vừa thấy một bóng người chạy qua cửa chính, thân thể gã co mạnh lại, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một đoản kiếm đâm đến nhưng lại đâm vào không khí.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, hung hăng đánh một quyền thật mạnh vào cánh tay của đối phương, chỉ nghe tiếng răng rắc của xương gãy, rồi tiếp đó một tiếng kêu rên, bóng đen té ngã trên mặt đất, cung tiễn trên tay cũng văng ra khỏi người.
Trương Huyễn tiến lên, một cước đẫm vào đầu thích khách, nhưng lại không ngờ phát hiện dáng người đối phương hết sức quen thuộc, gầy như que củi, hắn mới cúi đầu nhìn kỹ, lập tức kêu lên thất thanh: - Tại sao lại là ngươi?
Dưới ánh trăng, tên hung thủ này không ngờ lại chính là tên Dương Thanh Minh yếu đuối kia. Trương Huyễn hơi ngẩn người, cắn chặt răng, dồn sức vào chân: - Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?
Dương Thanh Minh tuy rằng cánh tay đã bị gãy, nhưng vẫn kiên cường như cũ, thấp giọng mắng: - Họ Trương kia, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào vũng nước đục này, nếu không ngươi chết như thế nào cũng chưa biết đâu.
- Ngươi nói cho ta biết trước, thật ra ngươi là ai?
- Nói ra sợ dọa chết ngươi, ta đây ngồi không đổi họ, là thuộc hạ dưới trướng Vũ Văn Đại tướng quân Bát Thái bảo - Vũ Văn Thanh Minh, là thần tiễn khô lâu tiếng tăm lẫy lừng, ngươi chưa từ nghe nói qua sao?
Trương Huyễn mặc dù chưa từng nghe nói đến thần tiễn khô lâu nào cả, nhưng vẫn rõ ràng mọi chuyện. Dương Thanh Minh này hẳn là người do Vũ Văn Thuật phái đến thăm dò gia tộc Dương thị ba năm trước, phỏng chừng tin Dương Huyền Cảm tạo phản cũng là dò được từ người này.
Trương Huyễn lúc này đã hiểu ra mọi chuyện, lạnh lùng nói: - Xem ra hôm nay không có thổ phỉ đánh lén nào cả, là chính các ngươi đã ra tay với Dương gia, đúng hay không?
- Coi như ngươi cũng thông minh đấy, thả ta ngươi có thể lập tức rời khỏi Dương gia trang, ta không nhớ đến thù bị ngươi đánh gãy tay, nếu không…
- Nếu không thì sao, nếu không ngươi sẽ giết chết ta sao? Tiếc là ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó!
Trương Huyễn giơ cao thanh đao, một nhát chém mạnh xuống, Dương Thanh Minh kêu thảm một tiếng, lập tức khí tuyệt thân vong mà chết.