- Là nguyên nhân gì, Tần tướng quân không nói cho Trương thông thủ sao?
Lý Cương thản nhiên hỏi.
- Hắn nhận là vì trượng nghĩa đúng không?
Lý Cương gật đầu:
- Đúng là như thế, La Sĩ Tín là vì trượng nghĩa mà trợ giúp, Trương Huyễn làm sao có thể để La Sĩ Tín một mình gánh tội. Vì thế hắn cũng muốn nhận tội, ta phỏng đoán suy nghĩ của hắn là thay La Sĩ Tín gánh vác một nửa tội, nếu như con gánh tội cho cha thì cũng có thể hiểu. Nhưng loại tình huống này, ta phỏng chừng không chỉ Vũ Văn Thuật mặc kệ, Yến Vương cũng sẽ không đồng ý.
Dừng một chút, Lý Cương lại nói:
- Trương thông thủ có lẽ không biết, Vũ Văn Thuật nhận định là do Trương Huyễn gây ra, ông ta cho rằng La Sĩ Tín muốn gánh tội thay cho Trương Huyễn.
- Vì sao?
Trương Tu Đà sửng sốt, tuy rằng ông ta không hiểu về quy tắc ngầm trong quan trường, cũng không hiểu lắm đạo lí đối nhân xử thế, nhưng ông ta cũng không ngu dốt, ông ta ngây người chỉ trong chốc lát, vẫn kịp phản ứng.
- Hay là Vũ Văn Đại tướng quân bất mãn với Yến Vương?
Trương Tu Đà hơi đường đột dò hỏi.
Lý Cương chậm rãi gật đầu, y cũng không cho rằng Trương Tu Đà hỏi đường đột, sự thật như thế, y cười lạnh một tiếng nói:
- Tối hôm qua Vũ Văn Trí Cập chủ động khiêu khích thị vệ Yến Vương, cũng là cùng một nguyên nhân.
- Vậy kết quả sẽ thế nào đây?
- Rất khó nói!
Lý Cương cười khổ một tiếng nói:
- Là quan thẩm tra vụ án này, ta sẽ báo cáo chi tiết, đề xuất về ý kiến phán quyết của ta, về phần Hình Bộ có thể thông qua hay không, ta thực sự không biết, nói ngắn gọn, vụ án này sẽ chỉ càng lúc càng phức tạp thôi.
Cuối cùng Trương Tu Đà đành phải rời đi, ông ta rốt cục hiểu rõ tình cảnh của đồ đệ La Sĩ Tín rồi. Hà Nam doãn Lý Cương kiên trì nguyên tắc, nhận định người là do đồ đệ mình giết chết. Nhưng Vũ Văn Thuật lại kiên trì Trương Huyễn mới là hung thủ thật sự, Trương Tu Đà cũng vô kế khả thi, ông ta đành nghe theo mệnh trời.
***
Trời dần dần tối, một chiếc xe ngựa phóng nhanh, chậm rãi dừng lại trước cửa lớn Ngu trạch. Con riêng của Ngu Thế Cơ, Hạ Hầu Nghiễm đang ở trên bậc thang chờ vội vàng chạy ra đón.
- Tham kiến Vũ Văn Thế Bá!
Xe mở cửa, lộ ra khuôn mặt rộng lượng của Vũ Văn Thuật, ông ta cười ha hả nói:
- Hiền chất, phụ thân ngươi đang tiếp khách à?
- Phụ thân đã từ chối tất cả khách rồi, đặc biệt đợi Thế Bá đến!
- Đa tạ phụ thân ngươi đã nể tình!
Vài tên gia nô Vũ Văn đặt kiệu xuống, đỡ Vũ Văn Thuật ngồi lên. Hạ Hầu Nghiễm ở phía trước dẫn đường, dẫn Vũ Văn Thuật đi vào trong phủ.
Cửa trung đường, Ngu Thế Cơ đang mỉm cười chờ Vũ Văn Thuật. Ngu Thế Cơ có đạo đãi khách của chính lão, muốn lão ra cửa chính nghênh đón, trừ khi là Hoàng đế Hoàng hậu giá lâm, hoặc là Thái tử thân vương tới cửa, nếu không lão ta sẽ không đi ra cửa chính một bước.
Quan lớn quyền quý đến viếng thăm, chính là quy củ hiện giờ, con trai thay lão ta ra cửa chính nghênh đón, lão ta chờ ở cửa trung, đây đã là cực nể tình.
Nếu cấp bậc thấp thì lão ta chỉ cần ngồi ở khách đường hoặc là ngoại thư phòng chờ, bình thường quan viên tới chơi lão ta sẽ không gặp, trực tiếp để con trai thay lão tiếp đãi.
Nếu một số phú thương có gì cần cầu xin lão ta, lão ta thậm chí ngay cả cửa cũng không cho vào, trực tiếp để quản gia nhận lấy tiền biếu, trừ khi tiền biếu đặc biệt dày, lão ta mới có thể vui lòng gặp mặt.
Lúc này, Hạ Hầu Nghiễm dẫn Vũ Văn Thuật đi tới cửa trung đường, vài ngọn đèn lồng xuất hiện cách đó mười mấy bước. Ngu Thế Cơ cười ha hả nghênh đón:
- Thân thể của Vũ Văn Đại tướng quân không tốt, cũng đừng ra cửa, để Trí Cập đến nói một tiếng, ta tự mình tới cửa thăm hỏi là được.
- Mậu Thế bận rộn công vụ, làm sao lại không biết xấu hổ để Mậu Thế tự mình tới cửa, vẫn là người rảnh rỗi như ta chạy đến một chuyến thì hơn!
Hai người đều là kẻ lõi đời trong quan trường, hơn nữa có địa vị cao, vì thế lúc nói chuyện và làm việc đều vô cùng chú ý quy củ. Trước đó Vũ Văn Thuật đã để con trai liên hệ với Hạ Hầu Nghiễm, thông qua Hạ Hầu Nghiễm nói đại khái tình hình cho Ngu Thế Cơ, Ngu Thế Cơ không từ chối, Vũ Văn Thuật mới đích thân đến nhà, như vậy sẽ tránh khỏi xấu hổ khi bàn bạc không thành công.
Không chỉ như thế, từ cách xưng hô lẫn nhau là có thể nhìn ra quan hệ tinh tế giữa hai người. Ngu Thế Cơ xưng hô Vũ Văn Thuật là Vũ Văn Đại tướng quân, rồi lại để con trai xưng hô ông ta là Thế Bá, vừa bày ra thái độ giải quyết việc công, nhưng trong cứng rắn lại mang mềm dẻo, tỏ vẻ có thể thương lượng.
Mà Vũ Văn Thuật thì trực tiếp xưng hô tên chữ của Ngu Thế Cơ, đây là lôi kéo làm quen, có việc cầu lão ta. Đây là quan trường, mỗi tiếng nói hành động đều có thâm ý.
Không giống Trương Tu Đà không hiểu quy tắc quan trường, không thông đạo lí đối nhân xử thế, mang theo thức ăn vò rượu đến tặng người, bọn quan viên còn tưởng rằng bên trong có gì quý hiếm, sau khi nhận thì mới phát hiện là thức ăn, vội vàng phái người trả về, tỏ vẻ mình thanh liêm tự trọng.
Lễ vật của Trương Tu Đà không tặng được, việc muốn làm lại không có hy vọng, lễ vật như vậy còn chẳng bằng không tặng.
Trong lòng Vũ Văn Thuật biết rõ, chỉ cần Ngu Thế Cơ đồng ý gặp mình thì việc đó còn có thương lượng. Hai gã thủ hạ đỡ ông ta đứng dậy, chậm rãi đi theo Ngu Thế Cơ vào ngoại thư phòng.
Có thị nữ dâng trà lên, tất cả nô tài đều lui ra, trong ngoại thư phòng chỉ có hai người Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Thuật. Ngu Thế Cơ uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói:
- Nghe nói tối hôm qua lệnh lang xảy ra chút việc, có xung đột với Yến Vương thị vệ phải không?
- Ai! Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, ngay cả một tên thị vệ nho nhỏ cũng dám coi rẻ con ta, đánh chết con nuôi của ta, thiên hạ Đại Tùy còn có nơi nào có đạo lý hay không?
- Lý Cương không phải tự xưng là công chính thanh liêm sao? Chẳng lẽ y không thể chủ trì công bằng cho Đại tướng quân sao?
Trong giọng nói Ngu Thế Cơ mang theo giọng điệu châm chọc, lão ta đã sớm không thích nhìn Lý Cương thanh liêm, mặc dù thân phận của lão ta rất cao, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra bất mãn với những người khác.
Vũ Văn Thuật lại thở dài:
- Một bên là Yến Vương, bên kia là Đại tướng quân bị miễn chức, y làm sao có thể công chính được, rõ ràng là thị vệ của Yến Vương giết chết con nuôi của ta, y lại muốn đổ tội danh này lên người một quan quân cấp thấp, thật khiến lòng người thấy lạnh lẽo mà!
- Ta có thể giúp gì được cho Đại tướng quân không?
Ngu Thế Cơ mặt không đổi sắc hỏi.
- Ta hy vọng hiền đệ Mậu Thế có thể chủ trì lẽ công bằng.
- Chỉ sợ hơi khó rồi! Nếu Hà Nam Doãn đã định tội, Hình Bộ hoặc đồng ý, hoặc là bác bỏ để cho bọn họ phúc thẩm, rất khó xoay ngược tình thế.
- Cũng không phải là không có tiền lệ.
Vũ Văn Thuật vội vàng nói:
- Trước đây khi phúc thẩm vụ án yêu quái mèo, không phải Hình Bộ trực tiếp lấy vụ án từ phủ nha Hà Nam sao?
- Đó là bởi vì Hình Bộ có chế độ tuần tra, có thể phúc thẩm với vụ án đã kết án, nhưng vụ án này còn đang được thẩm án, nếu Hình Bộ trực tiếp can thiệp chỉ sợ không hay lắm. Hay là Đại tướng quân đợi thêm một thời gian ngắn nữa?
Vũ Văn Thuật làm sao chờ được, chờ đợi thêm nữa thì cơm canh đều lạnh cả, ông ta trăm phương ngàn kế, chính là muốn lợi dụng chuyện này lật lại bản án cho mình, nếu kéo dài nữa thì chỉ sợ không lật lại bản án mà con nuôi của mình cũng chết oan rồi.
Vũ Văn Thuật đương nhiên biết, đây chỉ là việc rất nhỏ đối với Ngu Thế Cơ, lão ta chỉ là đang cò kè mặc cả, mới nói việc này khó khăn như vậy.
Vũ Văn Thuật biết Ngu Thế Cơ cần gì. Ngu Thế Cơ còn tham lam hơn cả mình, lão ta đề cao độ khó, rõ ràng cho thấy muốn ăn nhiều rồi.
Nhưng vì tiền đồ của mình, Ngu Thế Cơ thật sự muốn hung hăng bắt chẹt ông ta, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Vũ Văn Thuật kiên trì nói:
- Ta cảm thấy hẳn là có thể mà!
Ngu Thế Cơ cười, lại chuyển sang chủ đề khác, lão ta chỉ vào thư phòng cười nói:
- Ngươi cảm thấy thư phòng này của ta như thế nào?
Vũ Văn Thuật đánh giá một chút cười nói:
- Tao nhã có thừa, không đủ quý phái, trên tường có chút trống trống.
- Nói không sai, ta tính treo vài bức tranh chữ Hương Đảng, tiếc rằng trong phủ tuy nhiều tranh chữ, nhưng lại không có một bức tranh chữ của đồng hương, thật tiếc nuối làm sao!
Ngu Thế Cơ đã báo bảng giá rồi, nói rất hàm súc, giống câu đố, nhưng Vũ Văn Thuật lại lập tức giải được câu đố của lão ta. Ngu Thế Cơ bản thân chính là nhà thư pháp có tiếng, nhà thư pháp đồng hương có thể khiến lão ta để mắt chỉ có hai người, đó là cha con Vương Hi Chi và Vương Hiến Chi, phỏng chừng Ngu Thế Cơ chỉ chính là Vương Hi Chi.
Trong lòng Vũ Văn Thuật thầm mắng, trong phủ ông ta có một bức của Vương Hi Chi “Vũ hậu thiếp”, là bảo bối của ông ta, Ngu Thế Cơ muốn bức tranh này.
Vũ Văn Thuật cười ha hả:
- Mậu Thế là bậc thầy thư pháp, tự mình viết một bức không phải là rất tốt hay sao?
- Bá Thông huynh nói đùa rồi, ta đây không dám múa rìu qua mắt thợ.
Hai người nói cười vài câu, Vũ Văn Thuật liền đứng dậy cáo từ, ông ta cũng không nhắc lại vụ án này nữa. Ngu Thế Cơ cũng không nói thêm nữa, trong lòng hai người đều biết rõ, đã báo giá, cuối cùng sẽ xem giao dịch của bọn họ có thể đạt thành được hay không.
***
Trưa ngày tiếp theo, Trương Huyễn đang ngủ say mơ màng bị tiếng mở cửa làm tỉnh giấc, hắn mở to mắt, chỉ thấy Sài Thiệu đi theo Phương tòng sự đến. Trương Huyễn lập tức ngồi dậy:
- Tự Xương, sao ngươi lại tới đây?
Sài Thiệu ngồi xổm người xuống nói:
- Yến Vương đảm bảo, hiền đệ có thể tạm thời đi ra ngoài.
- Còn La Sĩ Tín thì sao?
Trương Huyễn hỏi.
Phương tòng sự bên cạnh lắc đầu nói:
- Đây là mệnh lệnh của phủ quân nhà ta, Trương thị vệ được đảm bảo ra ngoài, đợi triệu kiến bất cứ lúc nào, nhưng La Sĩ Tín không được, trước khi vụ án kết thúc thì y không thể rời khỏi nha môn Hà Nam một bước.
Sài Thiệu lại kề tai nói nhỏ với Trương Huyễn vài câu, Trương Huyễn gật đầu:
- Cũng tốt! Vậy ta đi ra ngoài trước.
Trương Huyễn đi theo Sài Thiệu ra cửa chính quan nha, bên ngoài có một chiếc xe ngựa chờ đã lâu. Lên xe ngựa, Trương Huyễn liền vội cắt hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Hẳn là Vũ Văn Thuật tìm quan hệ Ngu Thế Cơ, vụ án này phải đưa đến Hình Bộ thẩm tra rồi. Tình thế rất không ổn, ta được tin tức mới nhất, ý tứ của Hình Bộ là hai người đều có tội, La Sĩ Tín là thủ phạm chính, ngươi là đồng phạm, La Sĩ Tín có khả năng cũng bị xử trảm.
- Lý phủ quân đồng ý giao cho Hình Bộ sao?
- Lý phủ quân đương nhiên không chịu, nhưng nghe nói Hình Bộ không chấp nhận toàn bộ khẩu cung và chứng cớ của y, hơn nữa còn gọi đám Vũ Văn Thái bảo lên thẩm vấn một lần nữa. Tất cả mọi người sửa lại khẩu cung, cuối cùng cho ra kết luận, là thị vệ Yến Vương rút đao trước, hơn nữa là hai người ngươi và La Sĩ Tín vây công Vương Khánh Phương, ra đòn sát thủ, giết chết Vương Khánh Phương. Hiện tại không chỉ ngươi và La Sĩ Tín có tội, tất cả thị vệ của Yến Vương ở đó đều bị trừng phạt miễn chức vụ.
Trương Huyễn bẻ đốt ngón tay vang lên răng rắc, hắn rốt cục thấy được loại hắc ám đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa trong quan trường rồi. Trong ánh mắt lóe ra sự căm giận ngút trời, nhưng hắn biết lúc này không thể để lửa giận làm choáng váng đầu óc. Hắn khắc chế lửa giận tràn ngập, trầm giọng hỏi:
- Ý của Yến Vương điện hạ ra sao?
- Yến Vương điện hạ cũng nổi giận, ta chưa bao giờ thấy y nổi giận đến như vậy, đập nát nghiên mực y yêu thích nhất, y nói không giết Vũ Văn Thuật, y thề không bỏ qua.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ta liền đề nghị y trước tiên bảo đảm cho ngươi đi ra ngoài, không thể để ngươi ở trong tay của Hình Bộ. Đám người kia lòng lang dạ sói, ngươi không tưởng tượng được đâu.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu:
- Cảm ơn Sài huynh.
Sài Thiệu nhẹ thở dài:
- Đều là huynh đệ cả, cái gì mà cảm ơn chứ! Quan trọng là làm sao tránh được kiếp này, ta cảm giác Yến Vương vẫn có chút trẻ con, ở điểm mấu chốt không giải quyết được, ta tính tìm quan hệ khác thử một lần.
Trương Huyễn trầm tư thật lâu, suy nghĩ của hắn không giống Sài Thiệu, vụ án này thật đúng là chỉ có Yến Vương mới có thể giải quyết.