Hôm nay vận khí của Trình Giảo Kim thật sự hết sức hỏng bét, Trương Huyễn cho gã hai quan tiền, để gã đi ra ngoài dạo phố, uống chén rượu nhạt, không ngờ gã dạo qua dạo lại trên đường, dưới chân vừa trượt một cái đã chuồn đi thanh lâu.
Ngay khi Trình Giảo Kim ở trước thanh lâu cùng một đám phấn hương dung tục tán tỉnh, túi tiền gã dắt bên hông lại bị mấy đứa trẻ con trộm đi. Trình Giảo Kim giận dữ, nóng giận đuổi theo một đường, đáng tiếc gã chưa quen cuộc sống nơi đây, đuổi tới trong một con hẻm cụt, túi tiền và đứa nhỏ đều vô ảnh vô tung.
Lúc này Trình Giảo Kim một thân một mình ngồi ở trong một căn tửu quán tức giận hờn dỗi, mới đến Thái Nguyên đã gặp phải việc đen đủi này, mùi ăn trộm chưa thành công, lại rớt một cọng lông, ngẫm lại, những hai quan tiền đó! Hai ngàn văn tiền, có thể tìm một ả kỹ nữ tốt nhất rồi, hưởng cũng không hưởng được một chút đã mất như vậy rồi, tiểu tặc chết tiệt!
Trình Giảo Kim càng nghĩ càng tích lửa, một quyền nặng nề đập trên bàn, mắng:
- Mao tặc chó hoang!
Một quyền này của gã kinh động tửu bảo cách đó không xa, tửu bảo liền vội vã đến trước cười nói:
- Khách gia có gì dặn dò sao?
Trình Giảo Kim khoát tay:
- Không có việc gì, chẳng qua… Mang đến cho ta hai bầu rượu, nên là rượu bồ đào tốt nhất, mang thêm một con gà quay!
Tửu bảo có chút khó khăn, vừa rồi chưởng quầy muốn mình chú ý người này, người bình thường đến uống rượu đều phải mang túi tiền, nhưng trên thân người này lại không thấy túi đựng tiền.
Hơn nữa gã mặc áo ngắn vải thô, cũng không giống công tử hào phóng dùng hoàng kim thanh toán, còn là khẩu âm xứ khác, một người gọi nhiều thức ăn và rượu như vậy, đến lúc đó gã thanh toán như thế nào?
Tửu bảo chỉ mười mấy món nhắm rượu trên bàn, hết sức dè dặt nói:
- Nếu không khách quan đây trả hết khoản những món thức ăn và rượu này trước, tôi lại đem rượu ra cho ngài, được không?
Trình Giảo Kim giận dữ vỗ bàn một cái nói:
- Ngươi cho rằng lão tử không có tiền trả phải không?
Một chưởng này của gã cực vang, tửu khách xung quanh đều giật nảy mình, cùng nhau nhìn về hướng gã. Mấy gã thiếu niên bên cạnh kinh ngạc liếc nhìn gã một cái, một người trẻ tuổi nhất thấp giọng cười nói:
- Nhị ca, ta cảm giác bị đại gia bên cạnh này giống như muốn quỵt nợ đó!
Những lời này không lớn không nhỏ, Trình Giảo Kim nghe thấy rõ ràng, con mắt trâu của gã trừng lên giận dữ:
- Mấy người các ngươi đang nói cái gì?
Một gã thiếu niên dáng vẻ oai hùng vội vàng kéo huynh đệ một cái:
- Chớ nói lời xằng bậy, sẽ đắc tội với người ta!
Mấy gã thiếu niên không lên tiếng nữa, Trình Giảo Kim một tay nắm lấy cổ áo tửu bảo, hung ác nói:
- Ngươi rốt cuộc là có ý gì?
- Không… Không có!
Tửu bảo sợ tới mức cuống cuồng xua tay.
- Tiểu nhân tuyệt đối không có ý đó.
- Không có ý đó thì hãy đem rượu và thức ăn đến cho lão tử!
Trình Giảo Kim giọng điệu hết sức hung ác, trong lòng tửu bảo sợ hãi, chỉ đành đi đem rượu và thức ăn cho gã, tuy rằng nhất thời hung ác trấn trụ tửu bảo, nhưng Trình Giảo Kim quả thật có bí mật khó nói, trên người gã một văn tiền cũng không có, kêu gã đợi chốc nữa trả tiền thế nào đây?
Chẳng qua loại chuyện nhỏ này không làm khó được Trình Giảo Kim, gã ở huyện Đông A thường ăn quỵt thế này, tự có sách lược ứng đối.
Trình Giảo Kim vừa mới uống rượu, ánh mắt ti hí cẩn thận quan sát xung quanh tình hình bên trong tửu lâu, gã chọn căn tửu lâu này là một căn đại tửu lâu sát đường, tên gọi là "Tam Tấn Tửu Lâu", có lầu cao ba tầng, khách khứa đầy quán, kinh doanh vô cùng thịnh vượng.
Vị trí chỗ ngồi của gã nằm ở lầu hai, đáng tiếc không có được vị trí gần cửa sổ, một vị trí cách gã gần nhất bị mấy gã thiếu niên cướp trước ngồi xuống rồi.
Thủ đoạn Trình Giảo Kim ăn quỵt đơn giản hiệu quả, trước tránh tửu bảo đi, tiếp đó đào lên mầm mống, gây ra hỗn loạn, sau đó trong lòng hỗn loạn chạy trốn, tốt nhất là ngồi bên cửa sổ, dễ dàng cho gã nhảy cửa sổ chạy trốn.
Lúc gã vừa ngồi xuống, mục tiêu khiêu khích đã tìm được rồi, chính là bốn gã thiếu niên bên cạnh này, sức lực thiếu niên bình thường ít ỏi, dễ dàng ức hiếp, hơn nữa đầu óc kích động dễ nổi giận, đánh nhau cãi nhau liều mạng, xem mấy người bọn chúng dường như quần áo tươm tất, bồi thường tổn thất của tửu lâu hẳn không có vấn đề.
Trình Giảo Kim ăn xong cơm rượu no nê, chuẩn bị lủi đi, gã nhớ đến mới vừa rồi mấy gã thiếu niên chút nữa vạch trần mình, trong lòng vô cùng căm tức. Đôi mắt ti hí lướt qua, thấy tửu bảo vẻ mặt khốn khổ đi xuống cầu thanh, gã lập tức vung lên một dĩa xương cá ngang ngược ném về phía mấy gã thanh niên bên cạnh.
"Choang", dĩa đồ ăn nện đúng trên người gã thiếu niên áo gấm vừa mới nói, trên áo gấm trắng như tuyết tức thì nhiễm mảng lớn dầu mỡ.
Bốn người thiếu niên lại không ngờ rằng gã bên cạnh này bất ngờ làm khó, bọn họ đều ngớ cả người một lát, Trình Giảo Kim dứt khoát lại vung dĩa đồ ăn ném tới lốp bốp, mắng:
- Mấy tên nhóc con, lão tử muốn dạy dỗ các ngươi thật tốt, dám nói xấu lão tử.
Mấy gã thiếu niên giận tím mặt, vung nắm đấm liền xông qua. Trình Giảo Kim nhanh chóng lui về phía sau hai bước, một cước đá đổ bàn rượu, nắm tay khua một cái, hai tấm bình phong cũng đổ, tửu khách bốn phía đại loạn một trận.
- Giết người rồi, tất cả chạy mau thôi!
Trình Giảo Kim la to, nhân cơ hội châm dầu vào lửa, khiến cho tầng hai càng thêm hỗn loạn, bọn tửu khách xô đẩy nhau, xen lẫn tiếng thét chói tai của mấy ả nữ nhân. Bàn ngã lật, chén đĩa rơi vỡ, mọi người tranh nhau đi trước lao vọt về phía cầu thang.
Trong lòng Trình Gỉao Kim muôn phần đắc ý, bước tiếp theo gã quật ngã mấy gã thiếu niên, sau đó gã sẽ có thể thong dong từ cửa sổ rời đi, đây là tuyệt kỹ ăn quỵt bá đạo của gã, lần nào cũng thành công.
Không ngờ hôm nay gã lại gặp phải một chút phiền toái nho nhỏ, mấy gã thiếu niên không ngờ đều biết võ nghệ, hơn nữa võ nghệ không hề kém cỏi. Trình Giảo Kim lấy một đánh ba, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, chỉ trong chốc lát, trên đầu trên người gã trúng hơn mười quyền cước, chớ nói từ cửa sổ chạy trốn, gã ngay cả xuống lầu cũng không có khả năng rồi.
Ba gã thiếu niên như cánh cửa xoay vây quanh Trình Giảo Kim quyền đánh cước đá, ra tay vô cùng lợi hại.
Mấy gã thiếu niên này dĩ nhiên chính là mấy gã huynh đệ Lý thị, Lý Thế Dân, Lý Nguyên Cát, Lý Hiếu Cung, đang đón gió tẩy trần cho tam đệ Lý Huyền Bá mới từ Chung Nam Sơn trở về, không ngờ lại gặp Trình Giảo Kim dự định ăn quỵt.
Lý Thế Dân xoay sở không kịp đề phòng, áo gấm màu trắng bị một chén nước súp thừa văng trúng, đánh dấu một mảng vết bẩn, y là người bình tĩnh, nhưng dù sao vẫn là thiếu niên mười lăm tuổi, làm sao y có thể nhịn xuống mùi hôi này, trong lòng lập tức giận dữ.
Lúc này, chưởng quầy có được tửu bảo bẩm báo, suất lĩnh hơn mười tên tiểu nhị xông lên lầu hai, lớn tiếng quát hỏi:
- Vô lại ăn quỵt ở chỗ nào?
Trình Giảo Kim âm thầm kêu khổ, nếu như không đi sẽ không còn kịp nữa, gã một mặt chống đỡ quyền xuất ra của ba huynh đệ, ánh mắt tìm cơ hội xung quanh, gã thấy được tiểu tử đen thui như than đứng bên cạnh, tuy rằng thể trạng cao lớn cường tráng, lại ra vẻ ngu dại khờ khạo, đang nhếch miệng cười ha hả không ngừng.
Trong lòng Trình Giảo Kim thầm nghĩ: “Có lẽ tiểu tử đen thui này không biết võ nghệ, cho nên ở bên cạnh xem cuộc chiến, cũng đành vậy, bắt nó làm con tin.”
Trình Giảo Kim một cước đá văng Lý Nguyên Cát, lộ ra một lỗ hổng, gã nắm lấy cơ hội chạy ra khỏi vòng vây, hai bước đã vọt đến trước mặt tiểu tử đen như than, giơ tay chộp tới phía cổ của nó:
- Cục than nhỏ, cùng Trình gia gia vui đùa nha!
Tiểu tử đen như than hơi sửng sốt, sư phụ không cho phép nó động thủ với người ta, nó mới không thể không ở một bên xem cuộc chiến. Tên kia lại bất ngờ muốn đánh nhau với mình, nó lập tức nhếch miệng mỉm cười:
- Cục than già, đây chính là ông tự chuốc lấy đó nha!
Trình Giảo Kim đột nhiên cảm giác được thân thể chợt nhẹ bẫng, hai chân không ngờ rời khỏi mặt đất bay lên, đầu óc choáng váng một trận, dường như trời nghiêng đất ngả. Đợi gã hơi chút tỉnh táo, gã mới phát hiện bản thân không ngờ là đang treo giữa không trung, sau lưng bị người ta giơ lên cao.
Gã cố hết sức nghiêng đầu sang, mới phát hiện là tiểu tử đen kia đã nâng mình lên không trung rồi. Trình Giảo Kim không khỏi âm thầm kêu khổ, vốn cho rằng tiểu tử đen đúa này võ nghệ kém nhất, không ngờ rằng nó bất thình lình là người mạnh nhất, cân nặng một trăm sáu bảy mươi cân của mình, nó lại giống như đang bắt một con gà.
- Cục than nhỏ, mau cho ta xuống!
- Cục than già, ông nói chúng ta chơi thế nào?
- Nghe lời, buông đại ca xuống, ta cho ngươi tiền mua kẹo đường ăn.
- Hì hì! Ngươi ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, nào có tiền mua kẹo đường?
Trần Giảo Kim lập tức nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mau buông gia gia xuống, nếu không xem ta thu thập ngươi thế nào!
- Được rồi! Ta sợ ngươi rồi, sẽ thả ngươi xuống.
Nói xong, tiểu tử đen đúa tiện tay ném Trình Giảo Kim lên không trung, Trình Giảo Kim ở trên không trung sợ tới mức thanh âm đều biến đổi:
- Than đen gia gia, than đen tổ tông, đừng ném mà!
Tiểu tử đen đúa nhẹ nhàng đón được gã, cười ha hả nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn xuống hay không?
- Ta nhìn lầm rồi, cầu xin hắc tiểu hiệp bỏ qua cho ta mà!
Trình Giảo Kim lại nài nỉ cầu xin.
- Như vậy ta sẽ nới lỏng gân cốt cho ngươi nha! Sư phụ ta thích nhất là sai ta xoa bóp cho ông ấy.
Tiểu tử đen như than tính con nít nổi lên, nắm lấy cánh tay Trình Giảo Kim nhẹ nhàng sờ nắn, Trình Giảo Kim lập tức đau đến gào lên như giết heo.
Nó lại tiện tay bắt lấy cổ họng Trình Giảo Kim, một tay giơ gã lên giữa không trung, cười hì hì nói:
- Ngươi không phải là thấy ta có vẻ thành thật, muốn cùng ta vui đùa một chút sao?
Trình Giảo Kim bị nắn đến thống khổ không muốn sống nữa, nhưng lại kêu không ra tiếng, nhất thời nước mắt nước mũi đều chảy xuống. Trong lòng của gã lại rất tỉnh táo, mình hôm nay gặp phải sao chiếu mạng gì thế này! Tiểu tử đen như than này rốt cuộc là người hay là quỷ?
Lý Thế Dân vội vàng quát:
- Huyền Bá, đủ rồi, buông gã xuống thôi!
***
Trương Huyễn về đến nhà trọ, vừa may gặp được cửa hiệu đưa phần lớn hàng đến, trong viện chất đầy hòm xiểng và bao tải, còn có mười mấy con lạc đà mới mua, bọn tiểu nhị đang bận rộn kiểm kê hàng hoá.
- Trương công tử, bên này!
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Đơn đang gọi hắn. Trương Huyễn cười đi lên trước:
- Triệu đông chủ sớm như thế đã về rồi sao?
- Thứ cần đều mua được rồi, hôm nay thuận lợi cực kỳ.
Có lẽ là vì làm việc thuận lợi, tinh thần Triệu Đơn rất tốt, nụ cười rạng rỡ trên mặt. Ông ta vỗ một con lạc đà cao lớn cười nói:
- Mười lăm con lạc đà này không tệ, là ta đặc biệt thay công tử mua để đỡ chân, những hàng hoá bên cạnh này cũng thế, tổng cộng năm trăm cuộn tơ lụa thượng đẳng.
- Thật sự là làm phiển Triệu đông chủ rồi.
- Tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí.
Triệu Đơn nhìn hai bên, lại thấp giọng nói:
- Ta khuyên công tử hay là để cho cái tên Trình Giảo Kim kia điđi! Ta kiến thức rộng rãi, người này tuyệt không phải người lương thiện, gã trên đường chỉ sợ sẽ rước lấy tai bay vạ gió cho công tử.
Trương Huyễn cười nói:
- Cảm tạ Triệu đông chủ nhắc nhở, chẳng qua trong lòng tôi có tính toán, tôi biết đối phó gã ra sao.
Vừa dứt lời, xa xa ngoài cửa chính truyền đến một hồi âm thanh huyên náo, một gã tiểu nhị chạy như bay đến:
- Trương công tử, Trình Tri Tiết bị ngươi ta áp giải trở về, dường như có chút không hay!
- Áp giải về?
Trương Huyễn nhướn mày, bước nhanh về phía cửa chính, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cửa viện. Trình Giảo Kim từ trong xem ngựa bước xuống, bị đánh mặt mũi bầm dập, hai tay trói ngược, rũ đầu chán nản, bốn tên thiếu niên theo xung quanh gã, một tên tiểu tử đen như than thân thể cao lớn nắm dây thừng.
Trương Huyễn lập tức trầm mặt xuống, phẫn nộ quát:
- Bọn ngươi là người nào, tại làm sao lại ngược đãi hỏa kê của ta như thế?
Lý Thế Dân tiến lên thi lễ:
- Vị công tử này, chúng tôi cũng không ngược đãi gã, bộ dáng này của gã là kết quả đánh nhau, chúng tôi cũng bị gã đánh cho không nhẹ, lại nói, chúng tôi là ngồi xe ngựa về đây, bảo đảm mặt mũi cho gã.
Trương Huyễn thấy trên mặt bọn họ cũng đều có màu tím xanh, quần áo cũng bị xé rách, trên bả vai thiếu niên trước mắt còn có mảng lớn vết bẩn màu tím, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
- Các ngươi trước cởi bỏ dây thừng, có chuyện gì để ta giải quyết.
Lý Thế Dân đưa mắt ra hiệu cho Lý Hiếu Cung, Lý Hiếu Cung rút dao găm ra, chặt đứt dây thừng của Trình Giảo Kim. Cho dù Trình Giảo Kim da mặt dày như tường thành, lúc này trước mặt Trương Huyễn gã vẫn giấu không được vẻ xấu hổ, không nói được lời này lủi vào sân, lập tức chui vào trong phòng.
Trong lòng Trương Huyễn có chút kinh ngạc, thiếu niên cắt dây thừng này chí ít cũng được mười tám mười chín tuổi rồi, nhưng lại bị thiếu niên áo gấm kia như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Hắn nhìn thoáng qua bóng lưng của Trình Giảo Kim, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Là như thế này, vị người làm này của huynh ăn quỵt ở tửu lâu, chủ động khiêu khích chúng tôi gây ra hỗn loạn, lại bị chúng tôi khống chế, chưởng quầy dẫn người muốn đánh gã, chúng tôi cũng ngăn cản, tổn thất của tửu lâu là của tôi bồi thường, tôi cũng không muốn cùng vị người làm này của huynh so đo gì cả, chẳng qua tôi hy vọng huynh có thể trả lời một câu hợp lý với tôi.
Lý Thế Dân nói rất đơn giản rõ ràng, nói chuyện không nhiều, Trương Huyễn lập tức hiểu rõ tiền nhân hậu quả. Không đợi hắn nói, Triệu Đơn bên cạnh đã nghiến răng mắng:
- Ta đã nói gã là hoạ tinh, không ngờ lại đi ăn quỵt, mặt mũi chúng ta đều bị gã làm mất hết rồi.
Trong lòng Trương Huyễn cũng thầm mắng vài câu, chẳng qua Trình Giảo Kim tính tình vốn thế này, hắn cũng không cảm thấy lạ, ngược lại thiếu niên trước mắt này không biết là có ý gì?