Điều này khiến cho Lâm Hân Tuyền không thể không đi ra. Đợi sau khi thưởng thức đồ lót của cô nàng trong toliet đã đời, Miêu Húc mới biểu lộ thống khổ bước ra ngoài.
Sau đó, khi Lâm Hân Tuyền vừa mới xả nước, Miêu Húc lại một lần nữa lao đến.
Lâm Hân Tuyền không thể không tiếp tục trùm khăn đi ra. Ai bảo toàn bộ căn phòng chỉ có một nhà vệ sinh. Nếu để Miêu Húc đi bậy ở những chỗ khác, người bị thiệt cũng chỉ là cô.
Liên tục đến mấy lần, cuối cùng, không chỉ Lâm Hân Tuyền, mà ngay cả Bạch Hiểu Thần cũng bị giày vò quá sức. Cuối cùng, hai cô gái quyết định từ bỏ việc tắm rửa.
Nhưng khi các cô không tắm nữa, bụng của Miêu Húc ngược lại không còn đau, cứ như vậy mà ngủ thẳng tới sáng, khiến hai cô gái không khỏi cảm thấy khó hiểu. Đối với phụ nữ chỉ dơ một chút cũng không chịu được như các cô, một ngày không tắm rửa, quả thật còn khó chịu hơn việc giết các cô đi.
- Anh mặc như thế này đi nhận lời mời sao?
Đúng lúc này, cửa phòng Bạch Hiểu Thần mở ra, sau đó nhìn thấy Bạch Hiểu Thần mặc một bộ quần áo công sở bước ra khỏi toilet.
Không thể không nói, sau khi Bạch Hiểu Thần mặc bộ quần áo này vào, khí chất cả người đều diễn ra sự thay đổi cực lớn.
Thân hình của cô cao gầy, bộ ngực cũng cao ngất, mặc bộ âu phục này vào, cả người lộ ra sự cao quý trang nhã, đặc biệt cô còn mang cặp kính gọng vàng, lại càng nhã nhặn hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, có cái gì đó không ổn sao? Đây là bộ quần áo đẹp nhất của tôi rồi đấy.
Miêu Húc nghiêm túc nói.
Bộ quần áo đẹp nhất?
Bạch Hiểu Thần có chút đau đầu. Cái này mà cũng gọi là quần áo đẹp nhất?
Cổ áo sơ mi đã sờn, âu phục cũng là kiểu âu phục cổ xưa nhất. Toàn thân là một màu xanh da trời. Ngược lại có chút giống với kiểu áo Tôn Trung Sơn thập niên 50-60. Muốn quê bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng quê một chút cũng không sao, cũ một chút cũng không sao. Viện trưởng cũng không phải hạng người trông mặt bắt hình dong. Nhưng anh cũng nên ăn mặc chỉnh tề một chút chứ?
Cái áo sơ mi còn tốt một chút. Ngoại trừ cổ áo bị sờn, những thứ khác đều không có gì. Nhưng không phải kiểu dáng âu phục này quá lỗi thời rồi sao?
Hơn nữa là toàn là nếp nhăn, giống như mới lấy ra khỏi bình dưa muối. Quần áo như vậy mà đi phỏng vấn sao? Bạch Hiểu Thần thậm chí còn có chút hoài nghi hắn đã tốt nghiệp đại học hay chưa.
Nhìn đồng hồ, thấy không còn kịp ra cửa hàng mua quần áo mới, Bạch Hiểu Thần đặt tay lên áo Miêu Húc, nói:
- Cởi ra.
- A!
Miêu Húc sững người.
- Tôi muốn anh cởi.
Bạch Hiểu Thần có chút nôn nóng. Bây giờ là mấy giờ rồi chứ?
- Cô muốn làm gì vậy?
Miêu Húc nhảy dựng ra đằng sau, hai tay che ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Bạch Hiểu Thần.
Bạch Hiểu Thần có chút dở khóc dở cười. Mới sáng sớm, chẳng lẽ còn ăn thịt anh sao?
- Bộ quần áo này của anh nhăn quá, không thể mặc được. Bây giờ đi mua quần áo khác cũng không còn kịp. Anh mặc áo sơ mi bên trong là được rồi.
- À.
Lúc này, vẻ mặt Miêu Húc mới thoải mái mà cởi cúc áo vét.
Nhìn thoáng qua chiếc áo sơ mi của Miêu Húc, tuy vẫn còn hơi cũ một chút, nhưng tốt xấu gì cũng sạch sẽ, lúc này mới thỏa mãn gật đầu.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm. Chúng ta đi mau thôi.
Nhìn đồng hồ, thấy đã 7:30, trước tám giờ nhất định phải có mặt tại trường. Chậm một chút là không kịp.
Vừa nói, cô vừa kéo Miêu Húc chạy xuống lầu.
Trên đường chạy xuống, Miêu Húc vốn tưởng rằng cô sẽ kéo mình chạy về phía trạm xe bus, hoặc ra ngoài đón taxi. Dù sao nơi này cách học viện nữ sinh Hoa Đô cũng mấy con đường. Nếu đi bộ khẳng định là không kịp. Nhưng ai biết cô lại kéo Miêu Húc đến bãi đậu xe đạp trong chung cư, nhanh chóng kéo ra một chiếc xe đạp điện màu hồng phấn, ném vào trong tay Miêu Húc.
- Nhanh đi, bị muộn rồi. Anh chạy xe, tôi ngồi đằng sau.
Vừa nói cô vừa đội mũ bảo hiểm. Nhưng khi cô lên xe, phát hiện Miêu Húc vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
- Làm sao vậy?
Bạch Hiểu Thần khó hiểu hỏi.
- Tôi…tôi không biết lái.
Miêu Húc mở to mắt nói. Hắn không có nói dối. Lõa đầu tử một thân tuyệt kỹ, cổ thuật, dịch thuật, võ thuật tất cả mọi thứ đều truyền thụ không ít cho Miêu Húc, nhưng ông không dạy cho Miêu Húc chạy xe đạp.
Về phần cái xe đạp điện này lại càng chưa bao giờ lái.
Bạch Hiểu Thần trố mắt nhìn Miêu Húc. Chẳng lẽ bây giờ thậm chí còn có người chưa có xe đạp điện?
- Anh lên đi, để tôi chở.
Thấy thời gian gấp rút, Bạch Hiểu Thần không còn tâm tư nói thêm điều gì, một tay nắm xe đạp điện, trực tiếp ngồi ở phía trước.
- Ờ.
Miêu Húc lên tiếng, chân duỗi ra, ngồi thẳng đằng sau.
Tuy cơ thể hai người không to lắm, nhưng khi ngồi xuống vẫn không còn chỗ dư, cứ như vậy mà hai thân hình dán chặt vào nhau.
- Ngồi cho vững đấy.
Thấy thời gian không còn nhiều, Bạch Hiểu Thần không quan tâm điều gì, nhưng Miêu Húc lại cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Bạch Hiểu Thần và ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người cô, lập tức như mở cờ trong bụng.
Nhưng hắn còn chưa kịp hưởng thụ không khí này, chợt nghe thanh âm của Bạch Hiểu Thần truyền đến, sau đó chiếc xe vù một cái lao về phía trước. Theo quán tính, cơ thể Miêu Húc đổ về phía sau. Miêu Húc kinh hãi, hai tay theo bản năng ôm về phía trước, sau đó…
Sau khi hắn cảm giác được sự mềm mại truyền đến bàn tay.
Miêu Húc có thể thề với ông trời, hắn thật tình không cố ý. Hắn chỉ là theo bản năng muốn nắm chặt một điểm nào đó thôi. Ai biết đã ôm lấy bộ ngực của Bạch Hiểu Thần.
Trời đất chứng giám, từ lúc lớn lên cho đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực phụ nữ. Cho dù là cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác mềm mại vẫn khiến cho huyết dịch của hắn sôi trào. Tiểu gia hỏa bên dưới không tự giác lại vểnh lên, vừa vặn chạm vào bên ngoài cặp mông Bạch Hiểu Thần.
Bạch Hiểu Thần không cảm nhận được tiểu gia hỏa đang cứng rắn chạm vào, nhưng ngực bị Miêu Húc ôm lấy, cả người giống như bị điện giật, hai tay run lên, suýt chút nữa là đâm đầu vào cột điện ven đường. Khi cô hồi phục được tinh thần, chuẩn bị thét lên thì bên tai đã truyền đến tiếng thét kinh ngạc.
- A..A…Nhanh quá, nhanh quá, tôi sợ…tôi sợ…