Mạc Vũ Phỉ hừ lạnh. Đám người kia phế vật thì thôi đi, bỗng nhiên xuất hiện thêm một gã đàn ông như vậy, khiến cô càng ghét thêm. Phá vỡ kế hoạch của cô, cô sẽ không để hắn sống yên đâu.
Nhìn theo bóng lưng của Mạc Vũ Phỉ, cô gái tên Nhược Hi quay đầu nhìn thoáng qua con hẻm nhỏ, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Miêu Húc, lập tức sững người. Chẳng lẽ hắn phát hiện họ hay sao?
Lắc đầu, cô nhìn lại thêm một lần nữa, Miêu Húc đã sớm quay đầu đi chỗ khác, lúc này mới thở phào một hơi, vỗ vai Lâm Diễm rồi cùng nhau rời khỏi sân thượng.
Về phần Tiểu Vân, khi Mạc Vũ Phỉ tức giận, ngay cả thở cũng không dám. Cho đến khi ba người biến mất, lúc này mới cẩn thận bước ra ngoài.
Trong con hẻm nhỏ, Bạch Hiểu Thần và Vương Nhiễm Quân khôi phục lại tinh thần. Nhưng các cô còn chưa kịp nói một câu, Miêu Húc đã nhảy đến trước mặt các cô.
- Hai vị mỹ nữ, tôi cứu các cô một mạng, có phải rất cảm động hay không? Hay là tâm động rồi? Haha, kỳ thật đây cũng chỉ là việc nhỏ, các người cũng đừng cảm ơn tôi, chỉ cần lấy thân báo đáp là được.
Bạch Hiểu Thần im lặng. Người này đang bị tự kỷ hay sao?
- Ngu ngốc.
Vương Nhiễm Quân phun ra hai chữ rồi xoay người bỏ đi.
Vốn cô còn muốn dò xét Miêu Húc thêm một lần nữa, bây giờ nhìn biểu hiện của hắn, lại càng khẳng định suy đoán trong nội tâm. Đây chẳng qua là một tên lừa đảo hoa ngôn xảo ngữ mà thôi.
- Này, nha đầu kia, đừng có mất giáo dục như vậy. Tốt xấu gì tôi cũng cứu em một mạng mà.
Miêu Húc nổi giận. Tuy cô là mỹ nữ, nhưng không thể nói chuyện tổn thương người khác được.
- Bạch lão sư, người này chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ. So với Tiêu Tĩnh Thần còn không bằng. Cô không nên bị hắn gạt.
Vương Nhiễm Quân không chút phản ứng Miêu Húc, nói một câu với Bạch Hiểu Thần xong thì bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Vẻ mặt Miêu Húc vô cùng khó coi. Con mẹ nó, đừng lạnh lùng như thế chứ? Tại sao nghe giọng điệu của cô ta lại giống một giáo viên hơn?
Còn Tiêu Tĩnh Thần mà cô ta nói là ai?
- Mau đến học viện đi. Tôi đi trước, anh trực tiếp đến phòng làm việc của hiệu trưởng để phỏng vấn.
Vốn còn đang muốn hỏi Bạch Hiểu Thần, ai ngờ cô cũng chỉ vứt lại một câu rồi bỏ đi.
- Đây là ý gì vậy? Tốt xấu gì tôi cũng cứu các người một mạng. Cho dù không lấy thân báo đáp, giúp tôi một đêm cũng được mà. Đậu xanh rau muống!
Nhìn theo bóng lưng đi như chạy của Bạch Hiểu Thần, Miêu Húc oán giận mắng một câu.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt trấn định của Vương Nhiễm Quân, khóe miệng hắn lại hiện lên nụ cười thản nhiên.
- Có chút thú vị đây.
Lắc đầu, hắn bước về phía học viện Hoa Đô. Hắn còn phải phỏng vấn nữa.
Về phần tại sao đám lưu manh đột nhiên xuất hiện bệnh trạng, đó cũng là thủ đoạn của hắn. Thừa dịp bọn chúng đến gần mà hạ Hỏa Thiêu Cổ mà thôi. Đây là một loại sâu độc có sinh mệnh cực kỳ ngắn ngủi, thể tích rất nhỏ. Thậm chí còn muốn nhỏ hơn hạt gạo. Một khi rời khỏi cơ thể mẹ, tối đa ba canh giờ sẽ chết. Cũng chẳng tạo thành tổn thương đối với cơ thể người. Dùng để hù họa một chút cũng không thành vấn đề.
Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số mỹ nữ, Miêu Húc bước vào học viện nữ sinh Hoa Đô. Sau khi hỏi ba nữ sinh ăn mặc ít vải, Miêu Húc thuận lợi đến văn phòng hiệu trưởng. Nhìn văn phòng theo phong cách cổ xưa, Miêu Húc nhẹ nhàng gõ cửa. Hắn nhìn thấy cánh cửa phòng rất dày trực tiếp thấp xuống một chút rồi phát ra tiếng vang thật lớn.
Sau đó hắn nhìn thấy một lão thái bà mái tóc hoa râm ngồi sau bàn làm việc, hơn nữa kiểu tóc hoàn toàn mất trật tự nhảy dựng lên, một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ vào Miêu Húc, thanh âm cực kỳ bén nhọn vang lên:
- Cái tên hỗn đãn này, tại sao lại làm hư của phòng của tôi? Bồi thường như thế nào đây?
Miêu Húc trợn mắt. Lúc này hắn hiểu ra vì sao khi hỏi văn phòng hiệu trưởng, mấy cô gái kia lại lộ ra biểu hiện cổ quái như vậy.
- Tôi không cố ý.
Miêu Húc mở hai tay, bày ra bộ dạng vô tội.
- Tôi chẳng cần quan tâm cậu cố ý hay không. Tóm lại, cánh cửa này là do cậu làm hư, cậu phải bồi thường.
Lão viện trưởng bước ra khỏi bàn làm việc, thân ảnh nhanh nhẹ, không giống một người lớn tuổi, ngược lại giống vận động viên thể thao hơn.
- Nhưng tôi không có tiền.
Miêu Húc bất đắc dĩ nói.
- Không có tiền? Không có tiền thì cậu đến đây làm gì?
Lão viện trưởng nhào tới trước mặt Miêu Húc, vẻ mặt hung hãn.
- Nhận lời mời.
Miêu Húc thành thật đáp.
- Nhận lời mời? Vậy thì tốt. Cậu được nhận, nhưng trong hai năm sẽ không có tiền lương.
Lão viện trưởng quát.
- Cái gì? Trong hai năm không có tiền lương?
Miêu Húc sững sờ. Không ngờ mình lại thuận lợi vượt qua phỏng vấn như vậy, nhưng vì sao lại không có tiền lương?
- Nói nhảm! Cậu có biết cánh cửa này quý như thế nào không? Giá trị của nó trên mười vạn. Tuy tiền lương của giáo viên ở đây rất cao, nhưng cậu vừa tới, năm đầu tiên một tháng cao nhất cũng chỉ có năm ngàn. Tối thiểu trong hai năm mới bồi thường đủ giá trị của cánh cửa này. Đây là thương tình cậu, không cho cậu thử việc. Nếu không, dựa theo đãi ngộ thử việc của giáo viên, tối thiểu cũng phải mất năm năm.
Lão viện trưởng hùng hồn nói.
Miêu Húc khóc ròng trong lòng. Đây là cánh cửa gì vậy, giá đến mười vạn? Cho dù ăn cướp cũng không cần trắng trợn như vậy chứ?
Nhưng hắn cảm thấy mình vẫn nên có lập trường của mình.
- Xin lỗi, tôi không phải nhận lời mời đến làm giáo viên. Tôi đến làm bác sĩ.
- Bác sĩ? Đây là trường học, cũng không phải bệnh viện. Cậu nhận lời mời đến làm bác sĩ chỗ này làm gì? À, tôi quên mất. Bác sĩ trường học của chúng tôi vừa mới đi, vừa lúc thiếu một vị trí. Cậu đến thật đúng lúc. Nhưng tiền lương của bác sĩ ở đây cũng chỉ có hai ngàn một tháng. Cộng thêm các khoản tiền thưởng, tối đa cũng chỉ có hai ngàn rưỡi. Cậu công tác ở đây ít nhất phải bốn năm. Được rồi, đây là hợp đồng, ký tên vào đi.
Lão viện trưởng nói xong, tiện tay ném một bản hợp đồng cho Miêu Húc.
Miêu Húc lại càng khóc ròng.
Hắn hận không thể cho mình một cái tát. Mới nãy còn được năm ngàn tiền lương một tháng, thoáng một phát bị trừ hết một nửa. Bây giờ phải mất bốn năm mới trả hết nợ cho lão viện trưởng. Bốn năm lận đấy? Chẳng lẽ hắn phải bán mình tám năm sao?