Cũng không phải người té xỉu là một mỹ nữ tuyệt thế. Trái lại, người té xỉu là một bà lão tóc đã hoa râm, đương nhiên Miêu Húc không thể có hứng thú được. Thế nhưng người ngồi xổm bên cạnh hô cứu mạng lại là một mỹ nữ tuyệt đỉnh.
Mái tóc đen hơi xoăn, khuôn mặt xinh đẹp không hề giống người phàm, thậm chí còn vượt qua cả những cô nàng ở Miêu Cương, ít nhất thì bản thân Miêu Húc không tìm được bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào trên khuôn mặt cô. Đặc biệt là vào lúc này, cô lo lắng cho bà lão ngã ở dưới đất, trong mắt đầy sự sợ hãi lo lắng, cộng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu vốn có khiến cho người khác phải thương tiếc.
Nhưng thứ khiến Miêu Húc không rời được ánh mắt đi không phải khuôn mặt cô mà chính là bộ ngực.
Cô gái này mặc một chiếc áo ngắn tay, cổ áo không quá rộng nhưng có thể là do nguyên nhân đang ngồi, lại nhìn từ góc độ của Miêu Húc lên hắn có thể nhìn xuyên qua cổ áo, thấy rõ cảnh xuân bên trong…
Dùng ánh mắt đầy kinh nghiệm của hắn thị bộ ngực này tối thiểu cũng phải cỡ C. Hiện giờ ngồi xuống, Miêu Húc không chỉ có thể nhìn thấy một rãnh ngọc sâu thẳm, còn có thể nhìn thấy hai bán cầu, thậm chí có thể nhìn thấy viền hoa của áo lót.
GÁO Ồ.....
Miêu Húc từ nhỏ lớn lên ở Miêu trại chưa từng nhìn thấy cảnh xuân như vậy, hắn sao có thể giữ được bình tĩnh chứ.
Chỉ có điều thứ khiến hắn phát điên chính là Thất Thương Tuyệt Tình cổ trong cơ thể hắn vào lúc này mạnh mẽ cọ quậy, hơn nữa còn xuất hiện cảm giác hưởng ứng, chẳng lẽ trong cơ thể cô gái này có Thất Linh thánh cổ?
Chính mình đã có thể tìm được?
Nhưng sao lại ở trong cơ thể một cô gái thoạt nhìn bình thường như vậy?
Hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp?
Truyền thuyết là thật sao?
***
Bạch HIểu Thần là một giáo viên bình thường ở trường nữ sinh Hoa Đô. Hôm nay là chủ nhật, đúng lúc cô ruột của cô từ quê lên thăm, cho nên cô dẫn bà đi dạo phố. Thế nhưng đâu ngờ vừa tới trung tâm thương mại, một đám người trẻ tuổi xông tới, va đụng vào mình và cô, cô bị hôn mê tại chỗ còn túi xách trên tay đã bị cướp. Ngoại trừ ví tiền thì bên trong còn có cả điện thoại di động, rơi vào đường cùng Bạch Hiểu Thần mới vứt bỏ sự rụt rè thường ngày, hô lên cứu mạng.
Rất nhanh đã có một đám người vây quanh, có người gọi xe cứu thương, có người lại thảo luận có chuyện gì xảy ra, thế nhưng còn chưa có kết quả gì thì đám người đã tản ra toàn bộ. Sau đó Bạch Hiểu Thần thấy một con rắn độc xuất hiện trước mắt, sắc mặt cô lập tức tái nhợt. Con gái luôn có một nỗi sợ trời sinh với các loại động vật như rắn hay chuột, Bạch Hiểu Thần cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều ngay sau đó có một người xuất hiện, tiện tay nhét con rắn kia vào trong túi, còn nói đó là đồ chơi gì đó?
Lúc này Bạch Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp cảm ơn người con trai kia thì đã nhìn thấy đối phương nhìn chằm chằm vào ngực mình. Cô cúi đầu xem xét mới phát hiện mình đã lộ cảnh xuân, không trách vừa rồi lại nhiều người lại vây quanh quan sát như vậy...
- Này, cô lộ kìa...
Bạch Hiểu Thần còn chưa kịp che ngực của mình, Miêu Húc đột nhiên chỉ về cổ áo của cô nói, trên mặt dáng vẻ ngượng ngùng, dường như đã thấy thứ không nên thấy.
***
Bạch Hiểu Thần tức giận vô cùng, sao tên khốn này lại vô sỉ như vậy? Nhìn ngực mình hồi lâu không nói, hiện giờ khi mình phát hiện hắn lại nhảy ra nhắc nhở, còn lộ vẻ ngượng ngùng, hắn không biết ngại là gì sao?
Đang định mỉa mai vài câu, cô lại thấy thằng này nhảy lên một cái...
- Trời ơi, bà lão này sao vậy? Sao lại ngủ trên mặt đất? Tuy đã qua mùa đông, nhưng thời tiết bây giờ cũng không phải quá nóng, nằm trên đất sẽ bị nhiễm lạnh, nhỡ ốm thì sao?
***
Bạch Hiểu Thần trợn trừng mắt, thiếu chút nữa ngất đi, cái gì gọi là ngủ trên mặt đất? Cô mình cũng không phải ăn mày, cho dù như nào đi nữa thì cũng không có chuyện ngủ trên mặt đất, tên này nói gì vậy?
Khi đang định giận dữ mắng mỏ thì đột nhiên lại thấy đối phương ngồi xuống, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn cô của cô.
- Ồ? Hình như bà ấy chỉ bị ngất đi thôi…
Bạch Hiểu Thần thiếu chút nữa tức chết, đây chẳng phải là nói nhảm sao? Chỉ cần là người tâm trí bình thường thì đều biết chuyện này?
- Sao lại ngất đi vậy?
Bạch Hiểu Thần trầm mặc, cô không muốn nói chuyện với tên chán ghét này.
- Được rồi, cô không nói thì tôi cũng biết, nhất định là bị người đánh ngã, khiến cho khí huyết không thông, do vậy mới té xỉu đi?
Thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bạch Hiểu Thần, Miêu Húc không thèm để ý, nói.
- Anh… Sao anh biết ?
Bạch Hiểu Thần mở lớn hai mắt, hai con mắt vốn đá khá lớn giống như hai viên bảo thạch màu đen, chớp chớp.
- Ha ha, đây không phải đã rõ rồi sao. Sắc mặt bà ấy tái nhợt, rõ ràng là biểu hiện của khí huyết không thông. Hôm nay trời không nóng, cũng không buồn bực, nguyên nhân xuất hiện khí huyết không thông chỉ có thể là đột nhiên xảy ra va chạm. Chuyện như vậy tôi liếc mắt là có thể nhìn ra…
Miêu Húc vẻ mặt đắc ý, giống như mình là Trung y thánh thủ vậy.
- Anh có thể cứu bà ấy không?
Dù chán ghét người con trai trước mặt, thế nhưng vì lo lắng cho cô của mình, Bạch Hiểu Thần vẫn lộ ra thần sắc chờ mong.
- Nếu một tên lang trung giang hồ cũng có thể cứu bà lão kia, vậy mặt trời mọc từ phía tây!
Đúng lúc này, một người đi qua nói chen vào.
- Đúng vậy, đúng vậy. Cô gái, cô chớ bị hắn lừa gạt. Vừa rồi tôi đã gọi 120, bác sĩ sẽ lập tức tới ngay, cô chờ một chút.
Một tên cầm thú đeo kính mắt giả bộ nhã nhặn đi tới, con mắt ẩn sau cặp mắt kính nhìn chằm chằm vào bộ ngực to lớn của Bạch Hiểu Thần. Cộng thêm dáng người cân đối như vậy, đúng là cực phẩm mà!
- Đây đương nhiên là chuyện dễ như trở bản tay…
Miêu Húc không thèm nhìn thằng này, nói thẳng với Bạch Hiểu Thần.
- Dễ như trở bàn tay?
Bạch Hiểu Thần sững sờ?
- Người trẻ tuổi, nói chuyện chớ nên quá cuồng vọng!
- Đúng vậy đúng vậy, đây chính là một mạng người, chớ có mà thể hiện!
Trong đám người lập tức vang lên tiếng nghị luận.
Tên đeo kính kia trực tiếp ngồi xuống:
- Tiểu tử, cho dù muốn biểu hiện trước mặt mỹ nữ thì hãy đổi nơi khác được không? Đây chính là chuyện liên quan tới mạng người?
Tên đeo kính vẻ mặt trào phúng, giống như liếc mắt đã nhìn thấu lớp ngụy trang của Miêu Húc.