Miêu Húc ngược lại không quan tâm. Hắn là một người tùy ý, và cũng là một người thiện lương. Người bình thường không trêu chọc hắn, hắn sẽ không chủ động đi gây chuyện.
Ngồi trên ghế làm việc bằng da thật thích. Hắn đang chuẩn bị xem lại hoàn cảnh làm việc của mình, chợt nghe thấy một thanh âm kiều mỵ truyền đến.
- Bác sĩ, em bị đau bụng. Bác sĩ có thể xem giúp em không?
Lời còn chưa nói xong, một cô gái mặc một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu đen bước vào, một tay che bụng cau mày, thực khiến người ta phải cảm thương. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô gái, ánh mắt Miêu Húc hiện lên dị sắc.
Đối diện với tòa lầu khám và chữa bệnh là ký túc xá nữ sinh học viện Hoa Đô. Chủ yếu là thuận tiện nếu học sinh có bệnh gì cũng có thể kịp thời trị liệu.
Lúc này, tại phòng 707 lầu ba, Mạc Vũ Phỉ mặc chiếc áo sơ mi không tay màu vỏ quýt, lộ ra bờ eo thon lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống căn lầu nhỏ chữa bệnh cách có hơn 10m. Từ vị trí của cô có thể nhìn thấy phòng chữa bệnh của Miêu Húc.
Bên cạnh Mạc Vũ Phỉ là cô gái tên Lý Nhược Hi. Cô vẫn im lặng, biểu hiện hoàn toàn khác với sự lạnh lùng của Mạc Vũ Phỉ. Gương mặt của Lý Nhược Hi luôn lộ ra nụ cười như có như không, giống như thế gian này không có việc gì khiến cô để vào mắt, nhưng cũng giống như hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Sau lưng hai người là một cô gái tướng mạo bình thường, đang cúi đầu rất thấp, gương mặt tràn đầy sự kính sợ, căn bản không dám nhìn Mạc Vũ Phỉ đang đứng cạnh cửa sổ.
Trong phòng ngủ của các cô, Mạc Vũ Phỉ đương nhiên là đại tỷ. Lâm Diễm và Lý Nhược Hi là cánh tay trái phải của cô. Còn cô gái bình thường này tên Chu Viện, có địa vị thấp nhất trong phòng, luôn làm mấy chuyện vặt vãnh nhất.
Nhưng dù vậy, cô cũng không dám có nửa câu oán hận. Mạc Vũ Phỉ chính là đại tỷ của toàn bộ học viện. Người có can đảm đối nghịch với Mạc Vũ Phỉ, toàn bộ học viện kiếm không ra mười người.
- Cô nói hắn sẽ mắc lừa không?
Nhìn căn lầu, Mạc Vũ Phỉ nhàn nhạt nói.
Ngữ khí chưa nói đến tức giận, nhưng tuyệt đối bất thiện. Tuy nói tìm người đối phó Vương Nhiễm Quân và Bạch Hiểu Thần đều là một tay Lâm Diễm trù tính. Bản thân cô đối với thủ đoạn như vậy cũng chẳng thèm ngó tới. Nhưng từ nhỏ cô đã chịu sự ảnh hưởng của cha mình, chỉ hỏi kết quả, không hỏi quá trình. Nhưng kết quả cuối cùng lại bị gã bác sĩ trường học tên Miêu Húc này phá hỏng.
Cô không thể tha thứ cho điều này.
Với tư cách là hội trưởng tam đại thế lực Vũ Thiên Hội học viện nữ sinh Hoa Đô, việc tìm hiểu tình huống của Miêu Húc chẳng phải là chuyện dễ dàng quá sao. Huống chi, trước khi Miêu Húc đến làm việc, cô đã nhận được tin tức.
Đối với một người phá hủy chuyện tốt của mình, cô tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Nếu như Miêu Húc không phải người của học viện, sẽ có rất nhiều phương pháp đối phó hắn. Nhưng hắn đến học viện, tất phải dựa theo quy của của học viện. Tuy Mạc Vũ Phỉ hung hăng càn quấy, nhưng còn chưa đến mức công khai hành hung người của học viện. Toàn bộ học viện Hoa Đô, nữ sinh dám gây sự không có có mấy người.
Viện trưởng điên điên khùng khùng kia vẫn có sự kiêng kỵ đối với cha của cô.
- Haha, cái khác thì Lâm Diễm có lẽ không hiểu, nhưng muốn nói đến câu dẫn đàn ông, toàn bộ học viện, thật không có mấy ai là đối thủ của cô.
Lý Nhược Hi khẽ cười, giọng điệu nghe qua thì có vẻ tán thưởng, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự khinh thường. Hiển nhiên là mỉa mai thái độ lẳng lơ của Lâm Diễm.
Mạc Vũ Phỉ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nếu như Lâm Diễm không làm được việc này, cô sẽ tự mình ra tay.
Lúc này, bên trong phòng điều trị, nhìn thấy cô gái kiều diễm xuất hiện tại cửa ra vào, dị sắc trong mắt Miêu Húc lóe lên rồi biến mắt, chuyển thành ánh sáng.
Đó chính là ánh sáng khi sói đói gặp dê nhỏ, nhưng cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đẹp như vậy.
Lâm Diễm vẫn mặc bộ quần áo bằng lụa mỏng dính, nội y viền ren bên trong như ẩn như hiện. Tuy chiếc quần mỏng bên dưới có thể che khuất bờ mông, nhưng cặp đùi thon dài vẫn ẩn hiện. Cách ăn mặc như vậy nghênh đón vô số ánh mắt đàn ông. Khi thấy hai mắt Miêu Húc tỏa sáng, khóe miệng Lâm Diễm hiện lên một tia đắc ý.
- Bác sĩ, em đau bụng quá. Đau quá, đau quá…
Nụ cười đắc ý kia lóe lên rồi biến mất, trên mặt chỉ còn bộ dạng đau khổ.
Một tay ôm bụng, một tay chống lên cửa, cơ thể khom xuống, giống như đau đến không chịu được.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải ăn đồ gì ôi thiu rồi không?
Ánh mắt Miêu Húc vẫn phát ra hào quang, cơ thể bật dậy, nhanh chóng chạy đến, vừa đỡ Lâm Diễm, vừa nhìn về phía cổ áo của cô.
Với khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hai quả bán cầu của Lâm Diễm. Khoan hãy nói, bộ ngực của Lâm Diễm đúng là rất đầy đủ. Không chỉ cố ý lộ ra khe rãnh thâm thúy, mà ngay cả mảng da thịt trắng nõn cũng lộ ra hơn phân nửa.
Mà không biết nước hoa trên người cô là loại nước hoa gì, ngửi vào rất mê người.
- Em…em cũng không biết nữa. Chỉ là…đau quá. Anh xem, khám qua giùm em với.
Được Miêu Húc đỡ lấy, cả người Lâm Diễm như muốn ngã vào người Miêu Húc. Thân hình mềm mại, thanh âm mềm mại, quả nhiên là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Dù Miêu Húc cảm thấy có quỷ, nhưng lúc này cũng có chút không khống chế được.
Hắn cũng chỉ là một xử nam ngây thơ, lúc nào được thân mật với con gái như vậy.
Đương nhiên không tính chuyện buổi sáng với Bạch Hiểu Thần.
- Được, được, không cần lo lắng, đã có tôi ở đây. Nằm xuống trước đi đã.
Miêu Húc cố gắng bày ra dạng của một bác sĩ tốt, một tay cầm lấy tay Lâm Diễm, một tay vòng qua sau lưng cô, ngón tay không tự nhiên chạm qua một bên ngực Lâm Diễm.
Cảm giác truyền qua đầu ngón tay khiến Miêu Húc mừng rỡ trong lòng. Dù sao cô gái này cũng không có hảo ý, dễ dàng như vậy ngu sao mà không lợi dụng? Miêu Húc cho đến bây giờ chưa từng bạc đãi mình.
Bị Miêu Húc đụng chạm cơ thể, Lâm Diễm ngược lại không có quá nhiều tức giận, chỉ cảm thấy hơi khinh thường. Quả nhiên là một tên mê gái. Vốn cho rằng sẽ tốn nhiều tinh thần, xem ra ngược lại bớt đi không ít công sức. Trước hết cứ để cho hắn chiếm chút tiện nghi, đợi lát nữa hãy cố mà chịu đựng nhé.