Vương Nhiễm Quân thất vọng phát hiện, mình hoàn toàn không nhìn thấu cái gã trông bề ngoài có vẻ bộp chộp này.
- Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ ăn!
Vương Nhiễm Quân vừa nói vừa đứng lên, đối với người mà mình không cách nào nhìn rõ, cô thật sự không muốn dây dưa.
- Này...
- À, tình địch của anh tới rồi kìa!
Đúng lúc Miêu Húc định nói gì đó, Vương Nhiễm Quân ném lại một câu, rồi bưng khay cơm trống không bỏ đi, để lại một mình Miêu Húc đang nghệch mặt ra!
Tình địch? Ngay cả tình nhân mình còn không có, lấy đâu ra tình địch?
- Ha ha, Bạch lão sư, ngồi bên này, tôi đi mua cơm!
Vừa lúc đó, từ cửa ra vào truyền tới tiếng nói sang sảng, kế tiếp là tiếng ồ lên đầy kinh ngạc của các nữ sinh chung quanh.
- Wao! Thầy Tiêu kìa!
- Rất đẹp trai nha!
- Còn phong độ nữa!
- Ài, nếu thầy ấy nhìn mình một cái thì hay quá!
- Tiểu Viện, cậu nói cô Bạch có cái gì tốt? Chẳng phải là chỉ cao một chút thôi sao? Cô ấy đâu có đẹp như tớ, sao thầy Tiêu lại thích cô ấy chứ?
- Cậu mà cũng dám đi so sánh với cô Bạch sao? Về soi gương lại đi!
Căn tin vốn có thể coi là yên tĩnh, lập tức trở nên ồn ào, Miêu Húc ngơ ngác không hiểu chuyện gì, quay đầu lại đã thấy Bạch Hiểu Thần và một thanh niên tướng mạo rất anh tuấn đi tới.
Đó là một chàng trai mà ngay cả Miêu Húc cũng cảm thấy hơi đố kỵ.
Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt như được tạc từ đá, dáng vẻ rắn rỏi, đôi mắt sâu, hàm răng trắng bóc, đôi má lúm đồng tiền duyên dáng, thật sự là một chàng trai hoàn mỹ, tưởng chừng chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết, nhưng lại xuất hiện trước mắt mọi người!
Nhất là gã lại còn nho nhã lễ độ, bất kể là đối với Bạch Hiểu Thần hay đối với các nữ sinh chung quanh, gã đều mỉm cười đầy thân thiết, đây thật sự là người tình trong mộng mà tất cả phụ nữ đều muốn có, là địch thủ có một không hai của tất cả nam giới!
Ngay cả một người tự nhận là lòng dạ rộng rãi như Miêu Húc, khi nhìn thấy gã chủ động mời Bạch Hiểu Thần ngồi bên cạnh mình, từ đáy lòng hắn cũng dấy lên một ngọn lửa không rõ tên!
Móa cái thằng này, vậy mà lại uy hiếp được vị trí đệ nhất soái ca của mình!
- Hiểu Thần, bên này nè...Tôi chờ cô đã lâu!
Miêu Húc đứng lên, vẫy vẫy tay với Bạch Hiểu Thần.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhất là anh chàng đẹp trai kia, rõ ràng là không ngờ ở chỗ này còn có thể nghe được tiếng trai lạ, hơn nữa lại còn gọi thẳng tên của Bạch Hiểu Thần một cách thân mật như vậy!
Nên biết, ở trường nữ sinh Hoa Đô này, có rất ít nam giới, mà mấy thầy giáo sau khi biết rõ lai lịch của Tiêu Tĩnh Thần, đều dứt khoát từ bỏ việc theo đuổi Bạch Hiểu Thần.
Mặc dù Bạch Hiểu Thần đúng là “đệ nhất mỹ nữ” của trường nữ sinh Hoa Đô, có thể nói cô là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông, là người mà bất cứ người đàn ông nào cũng tơ tưởng, nhưng dù sao cũng phải nhìn xem đối thủ của mình là ai, với thân phận và địa vị của Tiêu Tĩnh Thần, không những chỉ trường nữ sinh Hoa Đô, mà toàn bộ Hoa Đô cũng không có mấy người có thể so sánh hay ganh đua với gã.
Hơn nữa, trường nữ sinh Hoa Đô có nhiều đóa hoa kiều diễm như vậy, đâu cần phải vì một cô gái chắc chắn mình không thể giành được, mà trở mặt với Tiêu Tĩnh Thần.
Cho nên từ khi tin Tiêu Tĩnh Thần có tình ý với Bạch Hiểu Thần được truyền ra, có mấy thầy giáo vốn trông mong tơ tưởng cũng lập tức dứt khoát từ bỏ ước vọng, chính vì như thế, cách xưng hô thân mật của Miêu Húc đối với Bạch Hiểu Thần, càng khiến Tiêu Tĩnh Thần rất kinh ngạc.
Theo hướng tiếng nói, y nhìn qua, thấy một chàng trai ăn mặc bình thường, thậm chí cổ áo sơ mi đã sờn cũ, đang vẫy tay về phía này.
Tiêu Tĩnh Thần hơi nhíu mày, vốn đang đi về phía ô cửa căn tin mua cơm, liền dừng lại, quay lại nhìn Bạch Hiểu Thần khẽ cười, nói:
- Bạn cô sao?
- Vâng, hôm nay cậu ấy mới tới phỏng vấn làm bác sĩ trường, cũng không biết đã phỏng vấn xong chưa, để tôi qua hỏi xem!
Bạch Hiểu Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt rất tự nhiên chứ không có biểu hiện gì khác lạ, hiển nhiên là trong mắt cô, Tiêu Tĩnh Thần vốn là bạch mã hoàng tử trong lòng của đa số nữ sinh, cũng chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.
- Ừ, cô đi trước đi, tôi đi mua cơm!
Tiêu Tĩnh Thần khẽ nói, khuôn mặt không có chút nào không vui, nụ cười thân thiết vẫn nở trên môi, nhìn về phía Miêu Húc khẽ gật đầu,
- Cảm ơn!
Bạch Hiểu Thần nói, liền đưa phiếu ăn cho Tiêu Tĩnh Thần, rồi đi về phía Miêu Húc.
- Được nhận rồi hả?
- Đương nhiên rồi, tôi xuất thân Trung y thế gia, trước kia ông nội tôi còn là Trung y thánh thủ!
Miêu Húc đáp đầy tự tin.
- Vậy thì chúc mừng anh.
Bạch Hiểu Thần mỉm cười, cô biết tính tình của viện trưởng, xem ra anh chàng này lại bị ông ta ép rồi, nhưng dù sao, rốt cuộc anh ta cũng được nhận rồi, ít ra cuộc sống cũng được đảm bảo, chỉ hy vọng là anh ta không bị viện trưởng lừa gạt thôi.
Vừa nghĩ tới ông viện trưởng có lới suy nghĩ “lướt gió tung mây” kia, Bạch Hiểu Thần lại có chút đồng cảm với Miêu Húc.
- Hì hì, cảm ơn cảm ơn. Nhờ có cô giới thiệu tôi tới đây xin việc, để cảm tạ cô, tôi mời cô ăn. Đây, là phần cơm tôi gọi cho cô, đừng khách khí nha!
Miêu Húc ngượng ngùng mỉm cười, đưa tay cầm khay cơm đưa tới trước mặt Bạch Hiểu Thần.
Thấy rõ ràng đó là khay cơm đang ăn dở, Bạch Hiểu Thần lập tức tức tái đi, chút đồng cảm với hắn liền tan biến!
Tên khốn kiếp này, sao không đi chết đi!
Bạch Hiểu Thần nghiêng đầu, đối với tên khốn này, thật sự là cô không có nhiều lời để nói.
Không thể không nói, Bạch Hiểu Thần mặc một bộ đồ công sở, khiến trông cô có vẻ chín chắn đầy nữ tính, sức hấp dẫn đối với đàn ông càng tăng lên gấp bội, ngay cả Miêu Húc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho trợn mắt há mồm.
Cô gái này đúng là tiên nữ lạc bước chốn nhân gian.
Đúng lúc này, anh chàng đẹp trai Tiêu Tĩnh Thần đã bưng hai khay cơm đi tới, thấy Bạch Hiểu Thần thở phì phì, ánh mắt y lộ vẻ kinh ngạc, gã kia là ai, mà lại có thể khiến một người tính tình dễ chịu như Bạch Hiểu Thần lại tức giận đến mức này?