Miêu Húc mỉm cười, thật lòng là khi đối mặt với cô gái này, hắn cũng không có thiện cảm gì, dù dung mạo cô ta xinh đẹp, nhưng lại không coi mạng người ra gì, hắn thật sự không thể ưa thích, nhưng khi thấy trước tình thế như vậy, cô ta lại quyết định ở lại, sát cánh chiến đấu bên cạnh Trầm Sa, hắn chợt cảm thấy có phần tán thưởng cô gái trông có vẻ điêu ngoa bốc đồng này.
Khá thú vị!
Trầm Sa cũng sửng sốt, y không ngờ tiểu thư lại muốn ở lại, há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mạc Vũ Phi, đành im miệng.
Trong mắt cô, y nhận ra ánh mắt của hội trưởng, đó là một loại ánh mắt rất bá đạo, ánh mắt không lay chuyển trước cái chết, ánh mắt kiên định, tuyệt đối không vứt bỏ huynh đệ của mình.
Trong lòng y hết sức cảm động, rồi đột nhiên, cả người như một mũi tên thoát khỏi dây cung, lao vút tới!
Tiểu thư đã không muốn rời đi, vậy thì nếu không muốn cô bị tổn hại, cách duy nhất là phải giết gã đáng sợ trước mắt kia, bất kể là hắn hùng mạnh cỡ nào!
Giờ phút này, Trầm Sa dùng hết tất cả sức lực, thân hình của y như một con báo, lao tới trước mặt Miêu Húc, rồi chém ra một đao chí mạng!
Một đao kia, nhanh như gió, uy mãnh như hổ, mạnh mẽ như sấm sét!
Ngay cả Trầm Sa cũng không ngờ, đường đao của mình lại uy mãnh đến thế, thậm chí y chợt nghĩ, nếu đối mặt với đường đao vượt quá thực lực thường ngày của mình như thế này, cho dù là hội trưởng Mạc Vân Bá cũng không dám đón đỡ trực tiếp!
Vốn không còn tự tin chút nào, giờ phút này y lại tràn đầy tin tưởng, cho dù không thể một đao lấy mạng đối phương, thì ít ra cũng khiến hắn lúng túng...
Thậm chí Trầm Sa đã nghĩ đến chiêu kế tiếp, y không hy vọng xa vời rằng có thể đánh bại kẻ địch, nhưng y tin rằng, chỉ cần chiếm được tiên cơ, cho dù đối phương có cùng đẳng cấp với Mạc Vân Bá và Tịch Không, cũng khó chống đỡ.
Một đao lóe lên, lưỡi đao chói mắt chiếu roi một góc nhà kho, nhưng Miêu Húc không hề có ý né tránh, ngược lại hắn còn nheo nheo mắt, không biết có phải vì bị ánh đao làm lóa mắt?
- Vụt!
Thanh đao cong chém vào trán Miêu Húc, rồi từ trán xẻ xuống, chia người hắn thành hai nửa!
Nhưng trái tim Trầm Sa chợt trầm xuống.
Bởi vì y đã nhận ra, mình vừa chém vào một cái bóng, do đó không hề có máu tươi phun ra.
Rồi không biết từ lúc nào, Miêu Húc đã xuất hiện ở bên trái người y, hầu như dán sát thân thể y, nhè nhẹ đẩy ra một chưởng, một chưởng trúng ngực Trầm Sa.
Một chưởng trông rất hời hợt như thế, nhưng Trầm Sa lại cảm thấy như bị một chiếc xe hơi đập thẳng vào người, cả người bay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc bay ra, bên tai y mơ hồ vọng tới giọng nói thản nhiên của Miêu Húc:
- Liên Nguyệt đao pháp? Đáng tiếc, còn chưa đạt tới trình độ sơ cấp...
Liên Nguyệt đao pháp? Đao pháp mà hội trưởng truyền thụ cho mình là Liên Nguyệt đao pháp?
Thân hình Trầm Sa nặng nề rơi trên mặt đất, liền hôn mê, đó là ý nghĩ cuối cùng trong đầu y.
Đang chuẩn bị ra tay, Mạc Vũ Phi lại đứng ngây người, dù cô đã đoán được thực lực hùng mạnh của Miêu Húc, nhưng trước cảnh tượng vừa rồi, cô vẫn hết sức chấn động. Trầm Sa là cao thủ đứng hàng thứ tám dưới tay cha mình, cũng là cao thủ hàng đầu ở toàn bộ Hoa Đô, cho dù không phải là đối thủ của tên này, nhưng cũng không đến mức bị hắn một chiêu đánh bại như vậy chứ?
Hơn nữa, mình cũng không thấy rõ, hắn ra tay như thế nào?
Thật không thể tin được!
Đây là cái tên hèn nhát dập đầu cầu xin tha thứ lúc nãy đó sao? Đây là cái tên vô liêm sỉ cò kè mặc cả với mình ở phòng chữa bệnh đây sao?
Mạc Vũ Phi đứng đờ người ra, khi cô khôi phục được tinh thần, Miêu Húc đã đi tới trước mặt cô, thanh dao găm trong tay cô đã bị hắn đoạt mất không biết từ lúc nào, tùy tiện ném xuống đất.
Nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn trước người mình, không hiểu sao trái tim Mạc Vũ Phi đập dồn, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Miêu Húc đã đưa tay ôm ngang eo cô, rồi áp người tới, mạnh mẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp và mềm mại của cô!
- Đây coi như là đền bù cho lúc nãy cô chọc ta!
Môi hắn vừa chạm môi cô, liền rời ra, tay hắn đang ôm eo cô cũng buông lỏng, nhưng hắn không quên véo một cái lên cái mông căng tròn của cô, cảm thấy thật mềm mại co giãn!
Rồi không để cho Mạc Vũ Phi kịp nổi giận, nhanh như chớp, thân hình Miêu Húc đã né ra, xoay người một cái, liền đi về phía cửa nhà kho.
Khi tới cửa, bỗng hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn Mạc Vũ Phi đang dần dần lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ cười nói:
- Nhớ kỹ, đừng chọc vào tôi!
Một câu đơn giản, nhưng lại rất bá đạo...
Đợi đến lúc bóng lưng Miêu Húc hoàn toàn biến mất, Mạc Vũ Phi mới hoàn toàn khôi phục tinh thần, nghĩ tới lúc nãy bị hắn “cưỡng hôn”, trong lòng cô tràn đầy lửa giận.
- Khốn kiếp, ta sẽ giết mi!
Hung hăng giậm chân, Mạc Vũ Phi xoay người, đi về phía Trầm Sa, bất kể do nguyên nhân gì, thì Trầm Sa cũng vì cô cho nên mới bị Miêu Húc đánh gục.
Mạc Vũ Phi rất vui mừng khi nhận thấy, tuy Trầm Sa trúng một chưởng vào ngực, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, không những một mình y, mà những người khác cũng vậy, mặc dù vết thương nghiêm trọng, nhưng không chí mạng, lúc này ngẫm lại, thấy rõ là Miêu Húc đã hạ thủ lưu tình, bằng không, với thân thủ của hắn, không ai có thể sống sót.
Lúc này Trầm Sa cũng tỉnh lại, theo đề nghị của y, cả đám lặng lẽ quay về Thanh Nguyệt hội. Bản lĩnh của Miêu Húc vượt xa dự liệu của bọn họ, Hoa Đô bỗng nhiên xuất hiện một cao thủ như vậy, bọn họ nhất định phải thông báo cho Mạc Vân Bá, đây đã không còn là chuyện riêng của Mạc Vũ Phi nữa rồi.
Đương nhiên Miêu Húc không biết một chút việc nhỏ như vậy, lại khiến cho hắn sau này trở thành đối tượng trọng điểm theo dõi của Thanh Nguyệt hội, khi ra khỏi nhà kho bỏ hoang, nhìn cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ chung quanh, hắn mới sực nhớ, làm sao quay về nhà bây giờ?
Bên cạnh nhà kho có xe của bọn Mạc Vũ Phi đang đậu, nhưng vấn đề là, ngay cả xe điện hắn còn chưa biết lái, làm sao lái được xe hơi?