- Ừm, chuyện là thế này, sau khi cô lên xe gã mặt trắng đi khỏi, tôi bèn đi đẩy xe...Đừng nhìn tôi kiểu đó, thật sự là tôi không có lái! Khi đẩy xe tới một cái hẻm nhỏ, đột nhiên có mười mấy tên mặc đồ đen xông ra, chẳng nói chẳng rằng, liền trói tôi vứt lên một chiếc xe, còn bịt mắt tôi lại. Lúc đó tôi rất sợ hãi, bọn chúng đưa tôi tới một nơi, rồi mới mở khăn bịt mắt cho tôi, tôi mới biết nơi đó là một nhà kho bỏ hoang. Một tên đầu trọc trong số chúng, đòi chặt một tay của tôi, lúc đó tôi sợ muốn chết, cũng không biết mình đụng chạm phải ai, mà họ lại muốn chặt tay tôi? Trong lúc tôi nghĩ mình chết chắc rồi, thì đột nhiên một cao thủ oai phong lẫm liệt, vô cùng phong độ xuất hiện, đánh cho bọn người kia một trận tơi bời, rồi hiên ngang bỏ đi, nhờ vậy tôi mới trốn thoát về đây!
Miêu Húc thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện hồi chiều.
- Xạo quá đi! Anh lại bịa đặt nữa rồi!
Bạch Hiểu Thần bĩu môi xem thường, tên này bịa chuyện quá kém!
- Tôi thề đó, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu có nửa lời bịa đặt, cho thiên lôi đánh chết đi!
Miêu Húc vội giơ hai ngón tay lên, nói.
Nói xong, hắn thầm nhủ, ông trời ơi, con không có nói láo đâu, chỉ có điều, cao thủ kia chính là con thôi mà!
- Thôi đi, ai mà tin được lời thề của anh?!
Bạch Hiểu Thần vẫn không tin.
- Tôi nói thật mà, không có gạt cô đâu!
Miêu Húc tỏ ra rất oan ức.
Bạch Hiểu Thần đứng dậy, cô không muốn đếm xỉa tới hắn nữa.
- Này...
- Được rồi, anh không cần nói nữa, rốt cuộc anh đi đâu, làm cái gì đều không liên quan tới tôi, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích nữa. Ngủ ngon!
Thấy Miêu Húc còn định nói gì đó, Bạch Hiểu Thần xua tay, ý bảo cô chịu thua.
- Nhưng mà tôi...
Miêu Húc còn muốn giải thích, Bạch Hiểu Thần đã vào phòng, rồi “rầm” một tiếng, cửa phòng cô đóng sầm lại.
Miêu Húc há to miệng, hồi lâu không nói gì, vì sao khi mình nói thật thì chẳng ai tin?
Nhìn lướt bốn phía, hắn nhận thấy hình như chỉ có một mình Bạch Hiểu Thần, không khỏi thắc mắc, đã muộn thế này rồi, Lâm Hâm Tuyền đi đâu?
Chẳng lẽ là ngủ rồi?
Hắn lắc đầu, đang định ăn chút gì đó, rồi tắm rửa, chợt cửa phòng lại mở ra, Bạch Hiểu Thần xuất hiện sau cửa, đã thay chiếc váy trên người bằng một bộ quần jean và áo T-shirt, cô đưa tay kéo Miêu Húc ra phía ngoài.
- Này, làm gì vậy?
Miêu Húc phản kháng.
- Đi uống rượu!
- Để tôi tắm rửa thay quần áo đã chứ!
- Thôi khỏi!
Phản kháng không thành, Miêu Húc đã bị lôi tuột khỏi cửa phòng, trên người Bạch Hiểu Thần vậy mà lại toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ!!!
Quán bar Vẫn Lạc Tinh Thần (Vẫn Lạc Tinh Thần: Sao Sa) là một quán bar nổi tiếng ở Hoa Đô, nổi danh không có nghĩa là sang trọng hoặc đắt đỏ, trái lại, giá cả ở đây tương đối phổ thông, chỉ cần không quá nghèo khổ, ai tới đây cũng có thể uống ly rượu gì đó.
Nguyên nhân quán bar Vẫn Lạc Tinh Thần nổi tiếng không phải vì giá mềm, ở một thành phố lớn như Hoa Đô, quán bar có giá phục vụ như thế rất nhiều, mà nó nổi tiếng do chủ quán bar!
Đây là một ông chủ thần bí, nghe nói ngoại trừ tháng đầu tiên có mặt ở quán bar để kinh doanh, y rất ít xuất hiện ở quán bar, nhưng chính sự có mặt trong tháng đó ở quán bar, mà Vẫn Lạc Tinh Thần trở nên nổi tiếng.
Ai cũng biết, ở một thành phố vàng thau lẫn lộn như Hoa Đô, dù mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ cũng phải chuẩn bị kỹ càng, ngoại trừ “biết điều” với các quan chức ban ngành có liên quan, còn phải “biết phải trái” với giới xã hội đen, huống hồ là mở một quán bar lớn như vậy!
Nhưng ban đầu, khi mở quán bar này ở Hoa Đô, chủ quán bar lại không hề “thăm hỏi” bang phái lớn nhất vùng này khi đó là Thiên Dương bang.
Điều này đã chọc giận người của Thiên Dương bang, một đêm bang chủ Thiên Dương bang đích thân dẫn người tới thu phí bảo kê, kết quả là đêm đó, toàn bộ một trăm ba mươi sáu thành viên Thiên Dương bang, bao gồm cả bang chủ, bị chủ quán bar đánh gãy hai tay.
Bang chủ và các cao thủ trong bang bị tàn phế, chỉ trong vòng ba ngày, Thiên Dương bang bị tan rã, hoàn toàn biến mất ở Hoa Đô.
Sau khi biết chuyện đó, hội trưởng của bang hội lớn nhất Nam Thành lúc đó là Huyết Minh hội, liền có ý định chiêu dụ, bèn phái người đến thuyết phục chủ quán bar gia nhập Huyết Minh hội, nhưng chủ quán bar từ chối, hội trưởng Huyết Minh hội thẹn quá hóa giận, phái bốn thủ hạ giỏi nhất của mình dẫn đàn em tới cửa gây chuyện.
Kết quả là bảy ngày sau, tất cả thành viên chủ yếu của Huyết Minh hội đều bị giết sạch, có người nói việc đó do một người làm, đó chính là chủ quán bar!
Huyết Minh hội một thười cường thịnh cũng hoàn toàn sụp đổ, mà các quan chức chính quyền khi đó dĩ nhiên cũng kiêng dè, từ đó về sau, không có ai dám đụng chạm tới quán bar nữa.
Chủ quán bar cũng không có ý định tranh giành thế lực ngầm, ngoại trừ tiếp tục kinh doanh quán bar ra, không làm việc gì khác.
Quán bar Vẫn Lạc Tinh Thần cứ như thế mà tiếp tục tồn tại, các khu phố chung quanh quán bar, cũng không xuất hiện thế lực bang phái nào nữa.
Bất kể bang phái mạnh mẽ cỡ nào, bao gồm cả Thanh Nguyệt hội, cũng không dám vươn cái vòi bạch tuộc của mình tới khu vực này nữa.
Quán bar này cũng trở thành quán bar đặc biệt nhất Hoa Đô, bởi vì nó có một ông chủ bản lĩnh cao cường, cho nên hiếm có ai dám tới đây gây sự, dần dà, người tới đây vui chơi cũng càng ngày càng nhiều.
Từ quan chức chính phủ cho tới người dân bình thường, hầu như ai cũng đều thích tới đây vui chơi, do đó danh tiếng của quán bar cũng dần dần vang vọng khắp Hoa Đô.
Lúc này, một chiếc taxi vừa đậu lại trước cửa Vẫn Lạc Tinh Thần, Bạch Hiểu Thần kéo Miêu Húc ăn bận nhếch nhác xuống xe, đi thẳng vào trong quán rượu.
- Này này, uống rượu có thể ngồi nhà uống mà, tới chỗ này làm cái gì? Chỗ này có nhiều người xấu lắm!
Nhìn thấy cửa ra vào lấp lóe ánh đèn, tạo hình một ngôi sao sáng lớn, Miêu Húc vội kéo tay Bạch Hiểu Thần lại, sợ hãi nói.
- Rốt cuộc là anh có vào hay không?
Bạch Hiểu Thần nổi giận, đứng lại nhìn Miêu Húc trừng trừng.