Lâm Hâm Tuyền cũng đi về phòng, ngày hôm qua cô đã bị sa thải, nếu không nhân cơ hội này ngủ lấy lại sức thì rất phí.
Tối hôm qua cô uống hơi nhiều, bây giờ đầu óc vẫn còn hơi cháng váng, nếu không vì chuyện liên quan tới trinh tiết của bạn gái mình, cô cũng không rời giường sớm như vậy.
Thấy hai cô gái đáng ghét kia đánh thức mình trong lúc mình đang say ngủ, rồi lại không nói gì, Miêu Húc rất bực mình, tuy nhiên khi thấy việc mình làm tối hôm qua đối với Bạch Hiểu Thần cũng không khiến cô hoài nghi, hắn cũng yên lòng.
- À, chị Tuyền, tiền rượu tối hôm qua...
- Anh là đàn ông mà, có mời hai cô gái bọn tôi uống bữa rượu, thì cũng nhằm nhò gì?
Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Hiểu Thần đã quay đầu lại buông ra một câu.
Lâm Hâm Tuyền càng hoàn toàn không nghe hắn nói, liền đi thẳng về phòng mình, “rầm” một tiếng, cửa phòng cô khép lại, bỏ lại Miêu Húc với vẻ mặt rầu rĩ.
Nói vậy cũng được ư?
Đồng thời với lúc Miêu Húc rầu rĩ đi tắm rửa, thì ở thánh đường Lan Tây Pháp ở phía tây thành phố Hoa Đô, một người đàn ông mặc trường sam màu đen lặng lẽ đứng trước tượng Chúa, thành khẩn cầu nguyện.
Một phút trôi qua, người đàn ông đã thực hiện xong buổi cầu nguyện sớm mỗi ngày của mình, rồi xoay người rời khỏi giáo đường. Bên ngoài giáo đường, một chiếc Bentley dài màu đen, một người dáng vẻ như quản gia cung kính đứng bên cạnh xe, mở cửa cho người đàn ông kia.
Người đàn ông khom người chui vào trong xe, người giống như quản gia kia cũng vào xe, rót một ly vang đỏ cho người đàn ông, lại châm một điếu xì gà, rồi lấy từ trong rương ra một xấp ảnh chụp, đặt trước mặt người đàn ông, thản nhiên nói:
- Đây là ảnh chụp hiện trường tối hôm qua.
Trên ảnh, đầy những vết máu, đập vào mắt nhất là một thi thể bị bẹp đầu...
Người đàn ông lẳng lặng nhìn tấm ảnh chụp xác người không đầu kia, nhìn kỹ cái đầu bị bẹp, rồi với vẻ mặt lạnh nhạt, nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó mới thản nhiên nói:
- Ông nói là sau đó Nhị công tử của Tiêu gia ra mặt?
- Dạ, lão gia, hắn còn đích thân tới hiện trường, sau khi xác định cảnh sát hoàn toàn khống chế hiện trường, mới rời đi.
- Theo ông, vì sao hắn phải làm như vậy?
Dường như người đàn ông lẩm bẩm một mình, lại giống như hỏi viên quản gia bên cạnh.
Nhưng viên quản gia im lặng không đáp, ông ta biết là ông chủ không hỏi ý kiến của mình, hơn nữa ông ta cũng không biết đáp án.
Nhị công tử Tiêu gia là nhân vật tôn quý bực nào, sao lại có tâm tư lo đến một vụ án mạng?
Cũng vì sự xuất hiện của Nhị công tử Tiêu gia, vụ án mạng tuy tàn bạo nhưng cũng không phải là chuyện gì quá trọng đại, lập tức khiến vô số thế lực ở Hoa Đô chú ý.
Nhưng cũng vì Nhị công tử Tiêu gia ra mặt, những thế lực đó đều không phái người đi tìm hiểu rõ ràng vụ này.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết trong chuyện này ẩn khuất một bí mật rất quan trọng, chỉ là không ai muốn đi vạch trần bí mật đó ra.
Đối với tất cả các thế lực ở Hoa Đô, Tiêu gia là một thế lực vô cùng to lớn, không ai dám chọc giận Tiêu gia vì một bí mật nào đó.
- Theo ông, có phải tên “Phong Tử” kia của Tiêu gia tới rồi?
Im lặng suy nghĩ một lát, người đàn ông lại lên tiếng.
Lần này, quản gia biết ông chủ đang hỏi mình.
- Có lẽ là không, tuy vị đó ra tay tàn nhẫn, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với những người này; mà nếu như hắn thật sự động thủ, thì hiện trường còn tanh máu hơn rất nhiều.
Quản gia lắc đầu, đưa ra phán đoán của mình.
Người đàn ông khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Ông ta cũng nghĩ là phán đoán của viên quản gia không sai, nếu quả thật là tên điên khùng kia, thì có lẽ khắp hiện trường không tìm được một cái xác nào còn nguyên vẹn.
Đó là một nhân vật hung hãn, được gọi là Ma Thần.
Nếu không phải là hắn, thì còn ai có thể làm cho Nhị công tử của Tiêu gia cùng tham gia hành động?
Lắc đầu, người đàn ông không suy nghĩ tiếp về vấn đề đó nữa, đã nghĩ không ra, thì đừng nghĩ nữa, sớm muộn gì sự thật cũng phơi bày.
- À, vết thương của Chính Đông và Trầm Sa sao rồi?
- Tiểu tử Chính Đông vẫn còn nằm bệnh viện, vết thương của Trầm Sa thì không nặng như vậy.
Quản gia trả lời, vẻ mặt không thay đổi, như đang nói về một việc rất bình thường.
- Kiểm tra kỹ tình trạng vết thương của Trầm Sa chưa?
Người đàn ông thản nhiên hỏi.
- Dạ...
Quản gia khẽ gật đầu, rồi kể lại sơ lược về tình hình của Miêu Húc cho người đàn ông kia nghe.
Đương nhiên, bọn họ có đủ khả năng điều tra được tình huống sau khi Miêu Húc tới Hoa Đô, khi nghe Miêu Húc đến ở nhà trọ Phấn Hồng, người đàn ông hơi cau mày.
- Tiểu tử Chính Đông cũng bị thương ở nhà trọ Phấn Hồng sao?
- Vâng!
- Như vậy thì, làm Chính Đông và Trầm Sa bị thương, cùng là một người?
- Vâng!
- Có thể có liên quan không?
- Tuyệt đối không liên quan!
Quản gia đã theo ông chủ hai mươi mấy năm, đương nhiên hiểu ý ông ta muốn nói, sự liên quan giữa hai vụ đó.
- Vậy thì được rồi, nói cho bọn họ biết, đừng nên trêu vào hắn, mặt khác, bảo Vũ Thanh đừng có nhắm vào cô gái của Lâm gia nữa!
Người đàn ông nghiêm nghị dặn dò thêm quản gia một câu.
- Dạ, ông chủ. nhưng tiểu thư...
Quản gia đương nhiên đáp lời, tuy nhiên vẫn nhắc tới tiểu thư với vẻ không yên lòng.
Nghĩ tới Mạc Vũ Phi kia, gương mặt vốn điềm tĩnh của người đàn ông cũng lộ ra nụ cười khổ, mình đã nuông chiều làm hư con bé này mất rồi, nó cũng là người duy nhất trong bang hội không coi mệnh lệnh của mình vào đâu....
Tuy nhiên, nhớ tới tư chất thiên phú kinh người của Mạc Vũ Phi, nụ cười khổ của ông ta trở thành nụ cười tươi.
- Ngoài mặt vẫn nhắc nhở nó, mặc khác, phái người bảo vệ nó kỹ càng, nếu tên đó muốn hạ sát thủ đối với nó, thì bằng mọi giá phải diệt trừ hắn.
Hiển nhiên ông ta cũng biết rõ, muốn con gái mình không đi gây phiền phức cho người kia, là hoàn toàn không thể.
Hiện giờ ông ta chỉ hy vọng người kia cũng ít nhiều kiêng dè thân phận của con gái mình, hoặc là có chút phong thái của đàn ông lịch thiệp, không hạ độc thủ đối với con gái ông ta, nếu không, ông ta cũng không ngại phải đối đầu với một kẻ khó chơi.
- Dạ.