Gã đi theo Đông ca lăn lộn nhiều năm, dạng sóng gió nào mà chưa gặp qua chứ, dưới tay gã cũng có vài mạng người, sao lại để một thằng nhóc nhà quê vào mắt.
Có lẽ thằng nhóc này thực sự có tài, thế nhưng thì sao chứ? Hiện giờ ẩu đả đánh nhau không so thân thủ, mà so ai ác hơn.
Gã không tin tiểu tử này lại có thể hung ác hơn mình?!
Có vết xe đổ trước đó, a Tự đương nhiên sẽ không chủ quan, tập trung toàn bộ chú ý lên người Miêu Húc. Chỉ vài bước gã đã xông tới gần, thuận tay một đao đâm về phía bả vai Miêu Húc!
Lâm Hâm Tuyền biến sắc, hiển nhiên không ngờ người của Lý Chính Đông kiêu ngạo như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám cầm dao đâm người. Nhưng cô chỉ là một cô gái yếu ớt, sao có thể cứu được Miêu Húc?!
Chỉ có thể chờ cảnh sát tới, nhưng khi nào cảnh sát mới tới chứ?!
- Hãy xem bột hóa cốt thực tâm của ta!
Đúng lúc này, Miêu Húc quát to một tiếng, thân thể đột nhiên lui về sau, sau đó vung một nắm bột màu trắng ra.
A Tự hoảng sợ vô cùng, theo bản năng cố gắng dừng cơ thể lại. Thế nhưng động tác của Miêu Húc cũng rất nhanh, hơn nữa bột phấn trắng kia tỏa ra xung quanh, sao có thể né tránh được. Ngay lập tức toàn thân gã dính đầy bột trắng.
A Tự theo bản năng nhắm mắt lại, dù biết rõ không thể nào là bột hóa cốt thực tâm, nhưng cho dù là bột vôi thì nếu rơi vào mắt cũng sẽ tạo thành tổn thương lớn. Nhưng khi những bột trắng kia chạm vào người, gã lại không có bất kỳ cảm giác gì.
- Ẹc, thật xin lỗi, đây là bột mỳ bình thường!
Đúng lúc này, Miêu Húc nói một câu khiến người người nổi giận.
A Tự nổi điên, thế nhưng khi gã vừa mở mắt ra, một nắm đấm đã đánh tới.
‘Bịch’ một tiếng, một đấm đánh lên mắt a Tự, sau đó cả người a Tự bay về sau…
Mắt thấy Miêu Húc nhẹ nhõm hạ gục hai người phe mình, tên còn lại đã hoàn toàn tức giận, thế nhưng gã chưa kịp ra tay thì giọng Lý Chính Đông vang lên lạnh như băng:
- A Tam, để tao!
Lý Chính Đông không ngờ lại gặp được một cao thủ ở nơi này, đương nhiên tên cao thủ này có chút không đáng tin. Cao thủ cần dùng thủ đoạn tung bột mì thì cũng không cao đến mức nào. Thế nhưng dù sao thì hắn cũng đã đánh ngã hai tên thủ hạ của y, điều này khiến Lý Chính Đông có hứng thú, tuy rằng chỉ là một chút mà thôi.
- Mày rất mạnh!
Lý Chính Đông nhàn nhạt nói, không ai nhìn ra y đang nghĩ gì trong lòng.
- May mắn, may mắn mà thôi!
Miêu Húc cười vô hại, dáng vẻ xuề xòa, dường như thắng được hai tên thủ hạ của Lý Chính Đông chỉ dựa vào may mắn.
- May mắn? Ha ha, tốt lắm tốt lắm, tao sẽ cho mày một lần cơ hội may mắn. Chỉ cần mày có thể đỡ lấy ba quyền của tao, hôm nay sẽ tạm tha cho mày một mạng, sao hả?
Lý Chính Đông vừa nói vừa bẻ khớp chân tay, sát khí lạnh như băng từ trong cơ thể phát ra.
Cảm nhận thấy sát khí trên người Lý Chính Đông, sắc mặt Lâm Hâm Tuyền tái nhợt. Cô biết rõ Lý Chính Đông đã nổi sát ý.
Với tư cách đã từng là người của danh môn vọng tộc, cô biết rõ thân phận của Lý Chính Đông.
Ngoại hiệu của y là Sói điên, một trong thập đại chiến tướng dưới tay Mạc Thiên Tề, người cầm đầu xã hội đen vùng phía tây thành phố.
Những năm gần đây y theo Mạc Thiên Tề xuất sinh nhập tử, đã trải qua vô số trận chiến sống chết, người chết trong tay y không biết có bao nhiêu. Một tên hung ác tàn nhẫn như vậy đã ra tay, ai biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
Hi vọng duy nhất của Lâm Hâm Tuyền hiện giờ là cảnh sát có thể lập tức tới, nếu không một khi họ đấu võ, người trước mặt tuyệt đối không phải đối thủ của Lý Chính Đông.
Rất có thể hắn sẽ bị Lý Chính Đông xé thành hai mảnh!
- Anh nói thật sao?
Đúng lúc này, Miêu Húc lại hưng phấn nói. Nếu như chỉ ba quyền vậy hẳn là có thể thừa nhận được đi?!
- Đương nhiên, Lý Chính Đông ta tuy không phải là một người tốt, nhưng trước nay chưa từng nuốt lời!
Lý Chính Đông tự phụ cười cười.
Đừng nói tên thanh niên trước mặt này, cho dù toàn bộ Hoa Đô, có thể chịu được ba đấm của mình liệu có mấy người.
Phải biết mặt mạnh nhất của y chính là sự bùng nổ!
- Vậy thì tốt, tới đi !
Miêu Húc giống như đã tìm được hi vọng, mặt đầy sự hưng phấn. Một chân đưa lên trước, một chân ở sau, bắt đầu nhảy từng bước nhỏ, làm xong chuẩn bị để liều chết !
Thấy Miêu Húc liên tục nhảy nhót, khóe miệng Lý Chính Đông hiện lên nụ cười chế nhạo. Đây không phải thi đấu quyền anh, thằng nhóc này nhảy tới nhảy lui làm gì vậy?!
- Ngu ngốc!
Miệng mắng chửi một tiếng, thân thể Lý Chính Đông xông vọt tới.
Mà Lâm Hâm Tuyền ở bên cạnh cũng siết chặt lòng bàn tay, sao cảnh sát vẫn còn chưa tới.
Gần như trong nháy mắt, Lý Chính Đông đã đi tới trước người Miêu Húc, sau đó một quyền đánh về phía đầu hắn.
Y được gọi là sói điên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là do sự tàn nhẫn. Y muốn một quyền nện nát đầu Miêu Húc.
Tốc độ rất nhanh, lực đạo cực mạnh, một quyền này cho dù là voi là hổ e rằng cũng chết ngay tức khắc.
Đối mặt với một quyền nhưu vậy, Miêu Húc không hề né tránh mà nắm tay thành quyền đánh tới.
Mắt thấy Miêu Húc không né tránh, ngược lại một quyền đánh ra đón đỡ, trong mắt Lý Chính Đông hiện lên vẻ châm chọc. Thằng ngu này dám so nắm đấm với mình?!
Không chỉ là Lý Chính Đông mà ngay cả ba tên thủ hạ của y cũng nhìn Miêu Húc với vẻ mặt trào phúng, dường như chúng đã nhìn thấy cảnh tượng Miêu Húc bị đánh gãy xương tay.
Đúng lúc này, khi nắm đấm hia người sắp chạm vào nhau, Miêu Húc đột nhiên lật cổ tay, nắm đấm đang đánh tới mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao găm. Lúc này Lý Chính Đông căn bản đã không thể phản ứng, dao găm đâm thẳng vào trong xương tay của y.
- Hitzzzzzz
Lý Chính Đông giận dữ, y nào ngờ đối phương lại xảo trá như vậy, rõ ràng cùng mình so nắm đấm, bây giờ lại móc ra một con dao găm. Y tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng lúc này thân hình Miêu Húc đã đi tới trước mặt.
Lý Chính Đông còn chưa kịp làm ra phản ứng thì Miêu Húc đã bắt được bả vai y, sau đó mạnh mẽ kéo xuống phía dưới.