- Mấy người các ngươi hẳn là thập hoang giả mới tốt nghiệp à.
Hắc giáp thanh niên nhanh chóng nhìn lướt qua gian phòng, lập tức nhìn thấy một ít đầu lâu hành thi bị cháy đen. Khi nhìn thấy bộ dáng đầu lâu bị vỡ ra thì ánh mắt không khỏi khẽ động, rất hứng thú đánh giá bốn người Đỗ Địch An nói:
- Đây là lần đầu thu thập tài nguyên hay hay đã làm mấy lần? Vậy mà có thể săn giết những hành thi đạt tới cấp 4, vả lại còn biết thu lấy lam tinh trong đầu chúng. Haha có chút ý tứ!
Đỗ Địch An bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, lập tức cảm giác da đầu một trận tê dại, tựa như chính mình biến thành con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Trong lòng hắn run lên, thấp giọng giải thích:
- Chúng ta là thập hoang giả mới gia nhập tập đoàn, ngài hẳn là liệp thú giả đại nhân đi. Chúng ta mất liên lạc với đại đội, bị những hành thi này truy sát, trong lúc vô tình mới nghĩ đến biện pháp này, không nghĩ tới lại có tác dụng.
Hắc giáp thanh niên nhìn hắn một cái, rất dễ dàng có thể nhìn ra nam hài này chính là hạch tâm trong bốn người này, hắn mỉm cười nói:
- Chớ khẩn trương, tập đoàn có thể chiêu mộ được mấy tiểu gia hỏa thông minh lanh lợi như các ngươi, ta thật cao hứng. Ta bị thương nhẹ cần băng bó một chút, các ngươi cắm cây đuốc xuống đất giúp ta.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua cánh tay phải của hắn, gật đầu nói với Rage:
- Ngươi đi châm lửa, ta tìm một ít vải sạch giúp liệp thú giả đại nhân băng bó vết thương.
Ba người Mig, Rage, Sam đây là lần thứ nhất nhìn thấy liệp thú giả ở khoảng cách gần như vậy cho nên hưng phấn không thôi. Nghe vậy đã sớm không kịp chờ đợi lập tức đi làm việc, giống như có thể hiệu lệnh cho liệp thú giả là một loại vinh quang.
Hắc giáp thanh niên trông thấy hắn chuẩn bị tiến vào căn phòng bên cạnh liền nói:
- Không cần, trên những vật này đều là vi khuẩn cùng phóng xạ, làm sao có thể băng bó được. Trong bọc của ta có vật dụng cấp cứu. Tiểu gia hỏa ngươi rất cơ trí, ra ngoài canh gác cho ta, có động tĩnh gì lập tức nói cho ta biết.
Nói xong hắn tiến vào trong phòng khách đặt mông ngồi xuống. Cũng không để ý đến những đầu lâu cùng xác chết cháy đen bên cạnh, đùi quét ngang đẩy những đầu lâu này ra tạo thành một khoảng trống, vứt chiếc balo trên lưng xuống nói với Migcan bên cạnh:
- Mở bao ra, tìm băng gạc bên trong.
Migcan liên tục gật đầu, vừa muốn cầm ba lô. Hắc giáp thanh niên trông thấy tay hắn dính vết bẩn không khỏi nhướng mày nói:
-Hỗn đản, mau tháo găng tay ra, ngươi định làm bẩn bao lưng của ta à?"
Migcan bị dọa sợ nhảy lên, lập tức đỏ mặt vội vàng cởi thủ sáo xuống, mở balo lấy băng gạc từ bên trong ra, hỏi:
- Liệp, liệp thú giả đại nhân, ở đây có dược thủy trừ độc, phải trừ độc trước mới có thể băng bó.
- Cái này còn cần ngươi dạy ta?
Hắc giáp thanh niên lạnh hừ một tiếng nói:
- Bên trong có tiểu đao cùng một cái bình. Trong bình chứa cồn, thập hoang giả các ngươi hẳn là học qua tri thức cấp cứu?
Migcan liền vội vàng gật đầu, lập tức đổ cồn trong lên tiểu đao, lấy đuốc nung nóng sau đó nói:
- Liệp Thú Giả đại nhân, trước tiên ngài buông vết thương ra để ta dùng cồn tiêu trừ độc.
- Ta tự mình tới.
Hắc giáp thanh niên cầm lấy cái bình, ngón tay búng một cái làm nắp bình bay ra. Hắn buông cánh tay ra, vẩy cồn lên trên, lập tức cảm thấy đau nhức co quắp mặt mũi, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng nhịn xuống.
Đỗ Địch An cùng mấy người Migcan nhất thời thấy rõ miệng vết thương của hắn, là một vết cào bén nhọn sâu tới xương. Da thịt trên miệng vết thương đã thối rữa. Lúc trước hắc giáp thanh niên cầm thật chặt cũng không phải là nhịn đau, mà là không cho huyết dịch trên miệng vết thương khuếch tán.
Hắc giáp thanh niên cầm lấy tiểu đao đã bị nung đỏ, cắn răng từng đao một cắt đi, rất nhanh đã khoét hết huyết dịch thối rữa trên miệng vết thương. Đau nhức kịch liệt sớm đã khiến hắn mồ hôi đầy đầu giống như vừa được xối qua nước. Nhưng trong cả quá trình này hắn không rên một tiếng mà chỉ cắn chặt răng.
Cảnh này khiến Đỗ Địch An cực kỳ rung động, đây chính là tố chất liệp thú giả a, coi như thiết huyết binh sĩ thường xuyên trên chiến trường cũng chưa hẳn có ý chí kiên cường bậc này.
Lúc này sau khi bỏ hết thịt thối rữa, hắc giáp thanh niên để Migcan giúp hắn băng bó. Cũng không lâu lắm cánh tay phải của hắn đã có từng tầng băng gạc. Mồ hôi trên trán hắc giáp thanh niên biến mất, nhẹ nhàng thở ra dựa vào tường thở dốc.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc nói:
- Liệp thú giả đại nhân, không phải khu số 8 đã quét sạch a, làm sao hành thi lại xuất hiện nhiều như vậy, hẳn là từ khu vực khác di chuyển tới a?"
- Chớ quấy rầy ta!
Hắc giáp thanh niên từ từ nhắm hai mắt lại, không vui nói ra.
Đỗ Địch An giật mình, lúc này im lặng không nói gì nữa.
Migcan đang hầu hạ bên cạnh hắn sững sờ, do dự nói:
-Liệp thú giả đại nhân, đây là lương thực của chúng ta, nếu để cho ngươi ăn, vậy chúng ta...
Hắc giáp thanh niên lập tức mở to mắt, trên mặt băng lãnh nói:
-Thế nào, ngươi không nguyện ý?
Migcan bị dọa sợ nhảy lên, vội nói:
- Không có không có, chỉ là, chỉ là...
- Nơi này là lương thực của ta, còn thừa không nhiều, cho đại nhân ngài. Migcan hắn không hiểu chuyện, xin ngài chớ trách.
Sam bên cạnh thấy thế vội vàng nói, đồng thời đưa ra ba lô của mình, lấy lương khô cùng nước bên trong đưa cho hắc giáp thanh niên.
Sắc mặt Migcan cùng Rage biến hóa, mặc dù bọn họ kính ngưỡng liệp thú giả, thế nhưng nếu là tự tổn thất lợi ích của mình lại khác biệt. Cả hai đưa ánh mắt nhìn về phía Đỗ Địch An, thấy Đỗ Địch An khẽ gật đầu, dường như đã ngầm đồng ý.
Hai người không khỏi chán nản, chỉ có thể âm thầm đau trong lòng.
Hắc giáp thanh niên vỗ vỗ đầu Sam, nói:
- Tiểu gia hỏa ngươi vẫn hiểu chuyện.
Nói xong hắn cầm lấy lương khô cắn một ngụm lớn, sau khi ăn xong duỗi tay ra: "Nước."
Sam vội vàng đưa cho hắn.
Hắc giáp thanh niên uống một hơi cạn sạch, tiện tay vứt túi nước trống rỗng qua một bên. Tiếp tục ngồi nghỉ ngơi một hồi mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động cánh tay phải, tựa hồ băng bó đơn giản như vậy đã ổn định thương thế của hắn. Hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua bốn người Đỗ Địch An, đôi mắt híp híp, bỗng nhiên chỉ vào Migcan nói:
-Tiểu gia hỏa, ngươi đi với ta một chuyến.
Migcan sững sờ:
-Đi, đi đâu?
-Đi thì biết.
Hắc giáp thanh niên cười nói.
Migcan có chút do dự nói:
- Là trở về a? Nhưng ta còn có nhiệm vụ...
- Nói ngươi đi theo thì đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!
Hắc giáp thanh niên lập tức nhướng mày, không nhịn được nói.
Migcan có chút run sợ, ý thức được một tia không ổn, không khỏi nhìn về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đồng dạng cũng cảm giác được một tia không tầm thường, nói:
- Liệp thú giả đại nhân, chúng ta rất tôn kính ngươi. Chỉ là chúng ta còn có nhiệm vụ của mình, nếu không thể hoàn thành sẽ bị tập đoàn trục xuất, hi vọng ngài có thể hiểu được. Nếu ngài có gì cần chúng ta trợ giúp, chỉ cần ngài phân phó thì chúng ta sẽ vui lòng cống hiến sức lực, chỉ cần là sự tình chúng ta đủ khả năng giúp.
- Hừ, tiểu gia hỏa rất biết nói chuyện. Hiện tại cần các ngươi trợ giúp, nhìn các ngươi tình cảm khăng khít, vậy thì bốn người các ngươi cùng nhau tới đây đi, nhiều người cũng tốt.
Hắc giáp thanh niên không kiên nhẫn khua tay nói, một câu cuối cùng tựa hồ thì thào nói với chính mình.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa nói:
- Có thể nói cho chúng ta biết là làm cái gì không?
Lúc trước hắn nói chỉ là lời khách khí, bọn họ chỉ là thập hoang giả sao có thể trợ giúp liệp thú giả được. Vả lại sự tình mà liệp thú giả cần bọn họ trợ giúp nhất định không phải chuyện tầm thường. Dù sao nhiệm vụ liệp thú giả là săn giết quái vật a!
Đôi mắt Hắc giáp thanh niên nhíu lại, hiện lên một tia lệ khí, nhưng tựa hồ nghĩ đến cái gì, lệ khí trong mắt nhanh chóng thu liễm. Trên mặt tươi cười nói:
- Cũng không có gì chuyện gấp gáp, là ta tìm được một chút vật tư trân quý, nhưng một mình ta không mang được quá nhiều. Bốn người các ngươi cùng ta qua đó, giúp ta vận chuyển về trong cự bích. Yên tâm, như ta nói ở trên, một nửa chỗ vật tư này sẽ phân cho các ngươi.
Nghe nói như thế, ba người Mig, Rage, Sam khẽ giật mình, Migcan không khỏi kinh hỉ nói:
- Đại nhân, là thật sao?
- Ngươi sẽ không gạt chúng ta a?
Rage đồng dạng hưng phấn nói.
Chỉ có Sam nghi hoặc, cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể quay đầu nhìn Đỗ Địch An một chút.
Đỗ Địch An nghe thấy lời nói của hắc giáp thanh niên, lập tức biết hắn đang nói láo. Liêp thú giả ngay cả Hoàng Kim cũng không cần, còn có vật tư gì trân quý hơn so với hoàng kim? Bất quá mặc dù là cùng trong một tập đoàn, nhưng hắn cảm giác được hắc giáp thanh niên này không phải nhân vật dễ trêu. Chính diện kháng cự với hắn phân nửa sẽ ăn thiệt thòi, trước tạm thời xem hắn có toan tính gì rồi lại nói.