- Nó đã trở lại rồi, không hay rồi, chẳng lẽ là do vụ nổ mạnh lúc trước, hay là nó vẫn truy tìm mùi để trở về?
Trái tim Đỗ Địch An đập mạnh, mồ hôi lạnh điên cuồng bốc lên, đối phó với một tên thú liệt giả đã khiến hắn sử dụng tất cả vốn liếng, còn suýt nữa bị phản sát, giờ phút này đang trong trạng thái trọng thương lại gặp quái vật kia dường như là nhất định phải chết!
Hơn nữa, quái vật kia còn có thể trực tiếp tìm được nhà mà mai phục Thú Liệt giả, phải nói khứu giác của nó cực kỳ đáng sợ!
Giờ phút này mùi máu tươi trên bộ ngực hắn không gì có thể lấn át được, bất kể có bôi lên đó bao nhiêu huyết tương Hành Thi cũng khó mà ngăn lại được! Trừ phi trực tiếp bôi huyết tương lên trên vết thương, khiến virus bên trong huyết tương lây sang huyết dịch, thông qua bệnh biến mới có thể ngăn chặn mùi tanh của máu, nhưng như vậy hắn cũng sẽ bị lây thành hành thi!
Không có đường lui!
Không có cách nào tránh né!
Trực diện chiến đấu là chết, tránh né cũng chết!
Đỗ Địch An hơi tuyệt vọng, chẳng lẽ trời muốn ta chết? Lúc này hắn ngẩng đầu lên, thấy vị trí vừa mới bị sụp đổ xuống kia không khỏi ngơ ngác một chút, trong mắt hắn lại hiện lên dục vọng muốn sống mãnh liệt, hắn theo đó mà bò lên, miệng vết thương chỗ ngực lập tức bị tác động, truyền đến từng cơn đau nhức giằng xé.
Hắn vội cắn chặt hàm răng lê thân thể đến trước chỗ thi thể nám đen của Thú Liệt giả, nhặt chủy thủ mà lúc trước đâm mình bị thương lên, đồng thời cũng nhặt lấy cung tiễn rơi ở bên cạnh Thú Liệt giả.
Lúc bắt lấy cái cung đen kịt này, Đỗ Địch An lập tức cảm giác giống như một tảng đá lớn vô cùng nặng nề, trong lòng thầm giật mình, hắn xoay người thử kéo dây cung, lập tức phát hiện dây cung căng cứng, với sức mạnh của hắn hoàn toàn không cách nào kéo được dây cung!
Sắc mặt Đỗ Địch An vô cùng khó coi, vừa nghĩ đến kế hoạch mai phục bắn chết lập tức tuyên cáo phá vỡ, lại một lần nữa đối diện với tuyệt vọng.
Lúc này, bỗng nhiên ánh mắt hắn xéo qua nhìn thấy ở bên trong bao đựng tên có một mũi tên cực kì tráng kiện, phần đuôi mũi tên này tiếp nối với dây thừng.
Hắn ngơ ngác một chút, đôi mắt lập tức sáng lên vội vàng rút mũi tên này ra rồi với lấy cuộn dây thừng đằng sau.
Lúc này cũng nghe tiếng gầm gừ bên ngoài đã càng lúc càng đến gần, mặt đất nơi này run run vang dội tiếng bước chân, có thể thấy nơi này đã bị phát hiện.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa vội vàng quay người chạy lên lầu.
Với sức chạy đó, thương thế ở ngực lập tức vỡ ra, vừa mới cầm máu miệng vết thương lập tức máu tươi lại thẩm thấu ra nhuộm hồng cả băng gạc màu trắng.
Đỗ Địch An nằm sấp trên thang lầu, chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, hắn biết là mất máu quá nhiều khiến bản thân cảm giác mình có thể té xỉu bất cứ lúc nào, nhưng nghĩ đến quái vật đang đuổi theo sau lưng nên vẫn cố cắn đầu lưỡi lấy lại tinh thần, tăng tốc chạy về hướng mái nhà.
Lúc Đỗ Địch An chạy đến lầu sáu liền nghe dưới lầu truyền đến một hồi âm thanh thủy tinh bị vỡ nát vang dội, âm thanh trong phế tích yên tĩnh này truyền lại cực kỳ rõ ràng, cái này âm thanh kia vốn đến từ lầu hai.
Trong lòng Đỗ Địch An căng thẳng vội vàng càng ra sức mà bò.
Sau khi đi đến lầu 7 , Đỗ Địch An cảm giác mình đã mệt mỏi thở không ra hơi, hắn không tiếp tục đi lên mà chọc chủy thủ vào bên eo của mình, cầm theo dây thừng đi vào mép cửa sổ của tòa nhà, đem mấy cái bàn bị tro bụi phủ kín kia chồng chất lại với nhau rồi dùng dây thừng quấn quanh những cái bàn này, sau đó trở về một chỗ bên cửa sổ, dùng mũi tên mà đâm vào sàn nhà bê tông.
Sàn nhà sớm đã mềm nhũn mục nát này cũng dễ dàng bị đâm thủng bởi mũi tên sắc nhọn.
Lúc này, trong hành lang truyền đến từng luồng thanh âm sụp đổ, đó là âm thanh thang lầu sập đổ rơi xuống, sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, biết rõ quái vật kia đã đuổi theo, nhưng trong khoảng thời gian này dường như nó đã dừng lại ở lầu hai trong chốc lát, phần lớn là do thi thể Thú Liệt giả đã khiến cho nó chú ý.
Bành mà một tiếng, Đỗ Địch An cảm giác mặt lầu dưới chân khẽ rung động, dường như là mặt đất lầu sáu bị đánh vỡ. Dễ dàng nhận thấy được với thân thể to hơn 5 mét của con quá vật thì nó đương nhiên không thể lách qua thang lầu được, cho nên đã lựa chọn trực tiếp phá vỡ mặt lầu!
Đỗ Địch An cảm giác trần nhà trên đỉnh đầu lục tục tróc ra, chấn động mà quái vật kia tạo ra đối với tòa nhà sớm đã lung lay sắp đổ này mà nói là trí mạng, hắn vội vàng nắm chặt dây thừng, nhìn chằm chằm phía trước.
Bành mà một tiếng, trên mặt đất cách chân mình chưa đến 2m, một cự trảo đen kịt mạnh mẽ đâm ra khỏi mặt đất, đầu móng vuốt vung vẩy, suýt nữa đâm Đỗ Địch An trọng thương.
Đỗ Địch An nhảy lên, chỉ thấy lúc cự trảo đâm ra, sàn nhà trước đó 5 m đã bị đánh vỡ, một hộp sọ dữ tợn văng ra với răng nanh bén nhọn, con mắt đỏ sậm còn lớn hơn nắm đấm gắt gao theo dõi hắn, gầm thét đánh tới tấp về phía hắn.
Đỗ Địch An vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thân thể nhanh chóng hạ xuống.
Đỗ Địch An nắm chặt dây thừng, đây là sợi dây cuối cùng có thể cứu sống hắn.
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy quái vật đã leo lên tới lầu 7, thân thể to lớn đang len lỏi vào không gian chật hẹp của lầu 7 cúi đầu nhìn về phía hắn, gầm thét nhảy bổ đến hắn.
Đỗ Địch An sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng chộp lấy cái bàn phía trước cửa sổ thủy tinh, nhưng mà giờ phút này hắn đã rơi xuống lầu ba, chẳng khác gì là hạ xuống độ cao bốn tầng lầu, không có bất kỳ cái gì đỡ lại làm giảm bớt lực tiếp xúc, cánh tay cứ như vậy mà trực tiếp va vào nền, lập tức cảm giác thân thể cùng cánh tay như muốn vỡ ra, sự đau nhức kịch liệt cùng lực rơi xuống nặng nề khiến ngón tay của hắn không thể bám chặt mà lập tức trượt xuống.
Đỗ Địch An đau đến suýt nữa rơi lệ, sự hoảng sợ trong lòng lại khiến hắn vội vàng thò tay chộp tới lần nữa.
Có một cái đệm ở tầng ba có thể giảm xóc, lần này đâm vào cửa sổ lầu, lập tức ổn định thân thể.
Đỗ Địch An cũng không dám ngẩng đầu lên, vội vàng dùng đầu mà đánh vỡ thủy tinh rồi nhanh chóng bò lên.
Dường như trong lúc hắn bò đi, có một luồng gió mạnh từ phía sau lưng cuốn tới, đồng thời âm thanh đất sụp ken két kịch liệt vang lên, Đỗ Địch An vội vàng quay đầu lại nhìn lại, lại kinh hãi nhìn chỗ cửa sổ mà trước đó mình đã bám lấy, mặt vách tường nơi này đã tróc ra thành một cái lỗ hổng khổng lồ, cúi đầu nhìn lại đã thấy con quái vật khổng lồ màu đen kia đập xuống mặt đất tầng dưới cùng, trên người nó còn bị mấy hòn đá cao nửa thước cùng nhiều miểng thủy tinh nhỏ đè bẹp.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, may là cái này vách tường không đủ rắn chắc nên không thể chịu được thể trọng của nó.
Lúc này, dưới lầu lại truyền đến tiếng gầm dữ tợn lần nữa, Đỗ Địch An sợ hãi kinh ngạc, chỉ thấy con quái vật khổng lồ màu đen vậy mà lại bò lên lần nữa, từ lầu 7 rơi xuống mặt đất tầng dưới cùng vậy mà vẫn không chết!
Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt, một nửa là bị hù, một nửa là do mất máu quá nhiều, hắn vừa định quay đầu bỏ chạy, bỗng nhiên nghĩ đến thang lầu trước đây đã bị rung động lắc lư trong trận chấn động, giờ phút này thấy quái vật kia bò lên, dường như muốn dốc lực mà một hơi nhảy qua, thời gian dường như là tiếng chuông của sự tiêu vong, bỗng dưng hắn nắm lấy sợi dây thừng không ngừng leo lên.
Trong lúc hắn leo lên, con quái vật kia dồn lực nhảy lên một cách mãnh liệt, cự trảo găm sâu vào bên trong tường, nó nhìn lên Đỗ Địch An gào thét phẫn nộ.
Đỗ Địch An cúi đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy cái miệng to lớn dính đầy máu đang há rộng ngay phía dưới thân thể mình, cùng với đó là đầu lưỡi dài nhọn, trong đáy lòng phát lạnh, bò càng lúc càng nhanh, đồng thời miệng vết thương trước ngực bị tác động giằng xé đau nhức càng ngày càng nặng, máu tươi sớm đã nhuộm đỏ trước ngực.
Rất nhanh Đỗ Địch An đã leo đến lầu bốn, mà lúc này con quái vật khổng lồ màu đen vẫn nhảy lên lần nữa.
Đỗ Địch An sợ tới mức vội vàng chui vào trong cửa sổ lầu bốn, cũng không để ý đến vết thương đang đau nhức kịch liệt trên người, vội vàng che ngực chạy về một bên khác của lầu bốn.
Lúc hắn chui vào, con quái vật to lớn kia nhảy tới mặt ngoài tường lầu bốn, móng vuốt khảm thật sâu vào vách tường lại không rơi xuống, mà sợi dây thừng lúc trước Đỗ Địch An leo bị cuốn vào cự trảo của nó, lập tức khảm vào khe của móng vút.
Nó theo hướng chạy của Đỗ Địch An mà gầm thét bò lên, một đầu chui vào trong lầu bốn.
Chỉ là chính giữa gian phòng kia sụp đổ tạo ra một cái lỗ thủng rộng 6-7m, chỉ có vị trí rìa gian phòng là có thể miễn cưỡng hành tẩu, diện tích tiếp xúc tại đây rất ít, thân thể căn bản không có đường đuổi theo.
Nhưng dục vọng khát máu mãnh liệt sẽ không để cho nó cứ như vậy mà buông tha cho con mồi, nó gầm thét rồi nằm sấp từ nơi lỗ thủng này mà nhảy ra, hành lang nơi này không chịu nổi thể trọng của nó lập tức sụp đổ xuống, thân thể của nó cũng theo đó mà rơi xuống.
Nghe phía sau có động tĩnh rất lớn, Đỗ Địch An không dám dừng lại, chạy đến bên kia tiếp tục bò lên.
Hy vọng duy nhất trước mắt đều đã ký thác vào tòa nhà này, với thể trọng của con quái vật này, muốn ở trong đại lâu đuổi theo hắn là chuyện cực kỳ khó khăn, nhất là một tòa nhà đã mục nát không chịu nổi trọng lượng như thế này.