Đỗ Địch An thở hổn hển nhìn chằm chằm vào trong bóng tối tĩnh mịch kia, chỉ nghe thấy cự thú màu đen gầm lên không ngừng truyền đến, khiến lông tơ của hắn dựng đứng, dù cho thấy đối phương đã bị kẹt lại nhưng cũng khó đảm bảo rằng nó sẽ không thoát ra được.
Đỗ Địch An thầm cười khổ, nếu như giờ phút này có thể ăn uống no nê vậy thì hắn nhất định có thể khôi phục một chút khí lực để rời khỏi nơi này.
Đáng tiếc đừng nói là ăn no nê mà ngay cả một chút đồ vật có thể ăn được hắn cũng không có.
Dần dần tiếng chống cự của cự thú màu đen yếu ớt đi, tựa hồ nó cũng cảm thấy mệt mỏi, bởi vì có thể nghe được tiếng thở của nó đang rất mạnh.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Đỗ Địch An cảm thấy toàn thân mình càng ngày càng lạnh, đầu óc dần trở nên không linh hoạt, chỉ mơ hồ cảm nhận được rằng nếu như ngủ đi thì rất có thể hắn sẽ không tỉnh lại được nữa.
Nghĩ đến điều đó nên hắn cố hết sức mở to mắt nhưng giơ tay vẫn không thể thấy được năm ngón
Cứ nhìn chằm chằm vào bóng tối buồn tẻ như vậy ngược lại càng khiến hắn dễ chìm vào giấc ngủ hơn, hắn cố gắng dùng cảm giác đau để kích thích thần kinh nhưng đó cũng chỉ là nhất thời thôi, không thể duy trì lâu dài được, muốn đánh lên tinh thần còn phải dùng việc gì đó khiến tinh thần của bản thân cảm thấy hứng khởi mới được.
- Ngươi nói xem, ngươi nhất định phải đuổi theo ta, thịt của ta ít như vậy, ngươi ăn cũng không đủ no vậy mà bây giờ phải trả giá lớn như vậy.
Khóe miệng Đỗ Địch An khẽ động nhìn qua cự thú màu đen kia, suy yếu nói.
Khi nói chuyện, đầu óc của hắn cũng thoáng tỉnh hơn một chút.
- Còn nói, ngươi bây giờ chắc đang hối hận lắm đi, sớm biết như thế sao lúc trước còn làm như vậy...
- Ngươi ăn cái gì mà đã lớn như vậy, chắc hẳn là dựa vào phóng xạ cùng virus...
- Ngươi thuộc chủng loại quái quỷ gì vậy?
Đỗ Địch An nói tiếp lại tiếp một câu, mặc dù tất cả đều là nói nhảm nhưng ngẫm lại mình bị rơi vào tình cảnh như này, bị vây ở cái địa phương tối tăm không mặt trời này thì cũng chỉ trò chuyện với con quái vật không biết tên này thôi. Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà bật cười.
Nụ cười này khiến tinh thần hắn tốt hơn không ít, lúc này hắn phát hiện nhiều vết thương trên người huyết dịch đã sớm khô lại và đóng vảy, vết thương không chảy máu ra nữa.
Trong lòng hắn lập tức tuôn ra dục vọng cầu sinh đưa tay vỗ vỗ lên mặt xốc lại tinh thần, chậm rãi di động thân thể bò về phía đống đá lởm chởm cách hắn năm sáu mét kia.
Dưới đống đá này chính là lỗ hổng, chính những hòn đá này đã phá lỗ hổng của trục thang máy làm hắn rơi xuống đây.
- Trước hết phải tìm được thức ăn đã nếu không sẽ bị chết đói ở đây.
Đỗ Địch An cảm giác mình đã đói bụng không chịu được, nếu như bình thường chịu đói một hai ngày không bị làm sao nhưng hiện giờ hắn đang ở ngoài Cự Bích lại liên tục phải chiến đấu cùng đào vong nên đã tiêu hao hết thể lực của hắn rồi, mà bây giờ lại mất máu quá nhiều, toàn thân đều bị tổn thương, nhiệt lượng tán ra rất nhanh lại không được ăn chút gì để bổ sung nên căn bản không thể chống đỡ đến lúc rời đi.
- Hướng lên trên còn những mười mấy tầng nữa, mà đi xuống dưới chỉ có mấy tầng thôi.
Đỗ Địch An nhìn qua hướng cự thú màu đen kia, hiển nhiên nó đang ở tầng dưới tòa cao ốc, vì để tiết kiệm thể lực thì cũng chỉ có thể rời đi qua vị trí của nó.
Bất quá nó đã ngăn trước cửa hầm thang máy rồi nên cũng chỉ còn cách lật đống đá để đi ra ngoài thôi.
Mặc dù cách hắn không xa, cửa thang máy còn đang rộng mở nhưng nếu bước qua cánh cửa đó sẽ bị rơi từ trên cao xuống chết không toàn thây.
Hạ quyết tâm, Đỗ Địch An cắn răng đỡ lấy thân thể, bò đến phía đống đá vỡ vụn kia, vết thương toàn thân bởi vì di động nên ảnh hưởng truyền đến từng cơn đau kịch liệt, không ít vết thương cũng đã nứt ra.
Hắn nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, không có dừng lại, vẫn kiên trì leo lên như cũ, hắn biết nếu như cứ tiếp tục đợi ở chỗ này, dựa vào việc nói chuyện để xốc tinh thần thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ mất hết thể lực, cuối cùng chết đói ở đây.
Rất nhanh, hắn giẫm lên từng hòn đá để leo ra ngoài hầm.
Từng tia sấng vẫn đục chiếu xuống bên ngoài hầm thang máy, trong không khí có rất nhiều bụi bặm phiêu động, từng vách tường cùng cửa sổ đều bị tàn phá không chịu nổi, thủng trăm ngàn lỗ.
Đỗ Địch An nhìn về phía cự thú màu đen, lập tức thấy bên trên nó có rất nhiều bê tông cùng tảng đá lớn đè lên nó, những tầm bê tông kia gãy ra lộ rõ cốt thép đã han gỉ ở bên trong, hắn nhẹ nhàng thở ra, có những hòn đá này đè ép, tạm thời thì con cự thú màu đen kia không leo lên được.
Hắn kéo thân thể đi đến vị trí đống đá, hai bên của thang máy đều là hư vô, một khi rơi xuống sẽ không thể nào qua khỏi đi, hắn cũng thầm cảm thấy mình may mắn, vị trí hắn bị rơi xuống quá tốt, nếu như lăn thẳng xuống thì chắc chắn hắn sẽ ngã chết tươi.
Nửa giờ sau, rốt cục Đỗ Địch An cũng leo ra từ dưới đáy của đống phế tích, đi tới trên mặt đất, quay đầu nhìn qua tòa nhà cao ốc sụp đổ này, trong lòng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
Hắn trốn ở sau một tảng đá đánh giá xung quanh một chút, cũng không có nhìn thấy dấu vết của những con hành thi thì mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ những hành thi này hẳn là bị âm thanh sụp đổ dẫn tới nhưng không có cảm ứng được mình nên đã rời đi rồi.
Lúc trước trong bộ nhuyễn gáp của hắn có một viên cầu màu xanh đậm tản ra hàn khí giúp hắn giảm đau nhức ở trước ngực nên làm cho nhiệt độ cơ thể của hắn cực kỳ thấp mới thoát khỏi cảm ứng của những con hành thi kia.
Bất quá giờ phút này viên cầu xanh đậm kia đã sớm bị hắn lấy ra nhét vào trong túi bên hông.
Nhìn lướt qua động tĩnh trên đường, Đỗ Địch An lặng lẽ đến trước một gian hàng. Bên ngoài cửa hàng này bò đầy những thảm thực vật cùng rêu xanh, ánh mắt của Đỗ Địch An rơi vào những thảm thực vật này, dùng chủy thủy ở eo chém tới, thảm thực vật lập tức bị chặt đứt, hắn để ý tới chất lỏng chảy ra từ bên trong một chút, thấy nó có màu trong suốt nên mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, ngay sau đó cảm giác đói bụng lập tức truyền đến, khiến hắn vội vàng nắm lấy vài chiếc lá cây trên thảm thực vật, bỏ vào miệng nhai.
Lá cây vốn khô khốc nhưng khi vào miệng hắn lại có cảm giác còn ngọt hơn đường khiến hắn nhịn không được mở miệng nuốt xuống một miếng lớn, cấp tốc ăn vài miếng lá cây thô ráp mà không thèm để ý đến việc lá cây này có thể bị nhiễm khuẩn hoặc là có hàm lượng phóng xạ quá cao.
Chờ sau khi ăn xong lá cây, cảm giác đói bụng đã được dịu đi không ít, thể lực cũng đã hồi phục được chút ít nên hắn cũng không tiếp tục ăn lá cây nữa mà chặt đứt thân cây của nó, ép xuống cho vào miệng uống.
Thảm thực vật có thể mọc lên khỏe mạnh như thế hiển nhiên đã có khả năng kháng phóng xạ cùng chống bệnh rồi.
Uống được một chút thì Đỗ Địch An cảm thấy thân thể mình dễ chịu hơn rất nhiều. Ngay lập tức hắn nghĩ đến con cự thú màu đen đang bị kẹp trong đại lâu kia, lóe lên một tia lãnh ý, nó là kẻ cầm đầu bức mình đến nông nỗi này nên hắn cũng không dự định buông tha cho đối phương dễ như vậy, chỉ cần nó không chết tất sẽ có lúc nó thoát khỏi khốn cảnh này, đến lúc đó hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm cực lớn.
Suy nghĩ một lát, Đỗ Địch An đi đến trước ô tô bị rêu xanh che kín. Đầu của chiếc ô tô đã bị nhếch lên, động cơ sớm đã bị rỉ sét và bị rêu xanh hư thối ăn mòn nên hắn cũng không tốn nhiều khí lực để tháo vạc dầu của ô tô xuống, dầu trong xe đã bị ô xi hóa đến khô kiệt, chỉ còn một vết váng dính trong vạc.
Hắn đã sớm đoán trước được việc đó nên dùng chủy thủ nhẹ nhàng phá động, rất nhanh đã gẩy ra một tầng vật chất màu đen nhánh.
Hắn lấy dao đánh lửa muốn đốt thử vật này lên, bất ngờ rằng sau bao nhiêu năm nó vẫn có thể bắt lửa.
Đỗ Địch An kinh hỉ lập tức đi tìm những chiếc ô tô khác, hủy từng cái vạc dầu ra để tìm kiếm dầu đã bị hóa rắn, một lúc sau thì tất cả những ô tô trên con đường đều đã bị phá huỷ, số lượng vật chất cũng đã gom lại thành một đoàn lớn.
Đỗ Địch An lại đi đến những cửa hàng cùng siêu thị nhỏ khác tìm kiếm một số vải, những sợi vải này đã bị tán loạn ra rồi, chỉ cần hơi dùng sức thì nó liền vỡ vụn, trọng lượng cực nhẹ. Hắn ôm lấy một đống lớn trở về đường cũ, cũng không lâu lắm liền xuất hiện trước mặt con cự thú kia.
Dùng sức một lúc lâu như vậy khiến cả tinh thần lẫn thể xác của hắn đều đã mệt mỏi, ngồi trong thang máy nghỉ ngơi một hồi mới thở hổn hển đốt cháy bó đuốc, có chút ánh sáng nên xung quang nhìn rất rõ ràng, bốn chân của con cự thú màu đen kia đã bị kẹt vào trong đống đá, cả người nó đều bất động, chỉ còn đoạn cổ tên có thể hoạt động.
Đỗ Địch An cười lạnh một tiếng mở tảng dầu đen nhanh ra, cuốn vào trong đám vải vóc ném về phía nó.
Những vật này rơi vào trên mặt cự thú làm cho nó giật mình tỉnh dậy, mở to mắt quay sang hướng Đỗ Địch An gầm nhẹ, nhe răng trợn mắt.
Đỗ Địch An cười khẽ, ném bó đuốc trong tay ra.
Hô!
Bó đuốc rơi lên lập tức làm cháy đám vải vóc dễ bắt lửa, rất nhanh đã trở thành một trận cháy lớn.
Rống!
Toàn thân cự thú màu đen bốc cháy không khỏi thống khổ rống to, cái đầu kịch liệt lắc lư trái phải, chấn động những hòn đá đè lên người nó buông lỏng ra một chút, lăn xuống không ít đá vụn, nhưng dù nó cố gắng thế nào thì thân thể của nó vẫn không thể nhích được một li, thậm chí còn không thể làm chấn động đám đá bên dưới.
Nhìn thấy cảnh này Đỗ Địch An mới hoàn toàn yên tâm lại, hắn vốn lo lắng khi gặp phải đau nhức kịch liệt như vậy thì sẽ phát cuồng, hiện tại xem ra nó còn suy yếu hơn nhiều so với mình dự liệu, dù sao lúc cao ốc sụp đổ là nó đang ở tầng chót, lại không biết tránh né nên bị tổn thương cực kỳ lớn mà bị chảy ra nhiều máu như vậy nữa nên đã bị suy yếu đến cùng cực
Đoàn hỏa diễm cháy lên làm sáng rực cả không gian, cự thú màu đen không ngừng giãy dụa gào thét nhưng dần dần tiếng gào thét yếu dần xuống, ngã xuống trong ngọn lửa.
Đỗ Địch An lẳng lặng mà nhìn, đột nhiên hắn cảm giác được sinh mệnh lại yếu ớt như thế, dù cho có dạng sinh mệnh mạnh như con cự thú này cũng không thể thoát khỏi sự tử vong, có lẽ .
. . chỉ có thể đổ thừa rằng nó còn chưa đủ mạnh.
Đỗ Địch An nắm chặt nắm đấm, hỏa diễm cháy lên trong mắt kia cũng giống như làm cháy lên dã tâm trong lòng hắn...
Thiêu đốt liên tục mười phút lửa mới dần dần dập tắt, phía trước bay tới một cỗ nhiệt khí cùng với mùi thịt chín. Đỗ Địch An dùng đao đánh lửa đốt lên một bó đuốc khác để soi sáng. Chỉ thấy tất cả nhiên liệu bên ngoài thân thể con cự thú này đều đã cháy thành tro bụi, biến người của nó thành một cái xác chết cháy tản ra nhiệt khí.
Mặc dù biết quái vật không hiểu được giả chết nhưng vì lý do an toàn nên Đỗ Địch An vẫn nhặt lên một khối đá ném tới hướng đó.
Hòn đá đập trúng người cự thú nhưng nó cũng không có phản ứng.
Lúc này Đỗ Địch An mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhích tới gần để xem cái thi thể nám đen này, Làn da nó bị lửa thiêu đến mức nứt toác ra, dẫn đến đại lượng huyết dịch theo đó mà tràn ra gây nên một cảnh tượng huyết tinh.
- Xem qua quả nhiên quái vật này có chênh lệch rất lớn với hành thi, không cần chặt đứt đầu lâu cũng có thể giết chết.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, dù sao quái vật này đã biểu hiện ra ý thức của dã thú mà hành thi lại chỉ có ý thức của bản năng.
- Cũng không biết là trong đầu bọn chúng có khác biệt gì với những hành thi khác hay không.
Trong mắt Đỗ Địch An hiện lên một tia lãnh mang cầm lấy chủy thủ.