Đỗ Địch An gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì, nồng độ phóng xạ ở ngoài cự bích quá cao, vật phẩm bên ngoài sẽ bị hàm lượng phóng xạ lướn cùng với bệnh khuẩn tự nhiên cần phải thanh lý. Chỉ để hắn hơi lưu ý là Quang Minh giáo đình lại phụ trách công việc này.
- Vật phẩm của ngươi!
Một quang minh thủ vệ khoảng hai mươi tuổi quay sang Đỗ Địch An quát khẽ:
- Báo tinh danh.
- Tên Đỗ Địch An, đây là vật phẩm của ta.
Đỗ Địch An nghe vậy đưa bao phục trên lưng tới.
Tên thủ vệ trẻ tuổi này khẽ vẫy tay với đồng bạn bên cạnh, một Quang Minh thủ vệ khác tới cầm bao phục to lớn trên lưng Đỗ Địch An, trên mặt đeo khẩu trang màu trắng, nhẹ a một tiếng nói:
- Khá lắm, đủ nặng, mong rằng đừng là phế liệu.
Nói rồi hắn cầm bao phục này đưa đến một chiếc xe áp vận. Trên xe đứng một nữ thủ vệ, từ trên cổ tay kéo xuống một tờ giấy, trên đó viết tính danh Đỗ Địch An dán lên trên bao phục sau đó đem nó lên xe chở.
- Kế tiếp.
Thủ vệt trẻ tuổi khua tay nói.
Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, đem bảy viên cầu xanh đậm trong túi bên eo ra, nói:
- Cái này cũng cần đưa đi à?
Thủ vệ trẻ tuổi cúi đầu xuống xem xét, không khỏi ngớ ngẩn, ánh mắt nhìn từ bên trên xuống, híp mắt nói:
- Tiểu gia hỏa, đây là ngươi nhặt được từ đâu?
- Trong đầu hành thi.
Đỗ Địch An nói chi tiết.
Thủ vệ trẻ tuổi nhìn chằm chằm hắn nói:
- Làm sao ngươi lại nghĩ đến việc mở đầu hành thi?
- Hiếu kỳ.
Đỗ Địch An nói.
Thủ vệ trẻ tuổi chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, sau khi thấy ánh mắt hắn không máy động, mười phần thản nhiên nhìn sang thì không khỏi khẽ gật đầu nói:
- Thứ này ta nhận, sẽ ghi tên của ngươi, về phần có giá trị hay không thì tập đoàn tự sẽ thông tri cho ngươi.
Nói rồi thâm ý nhìn sang Đỗ Địch An một chút, nhận lấy bảy viên cầu xanh đậm.
Từ ánh mắt của hắn Đỗ Địch An đọc được mấy phần cảm xúc thương hại cùng lạnh lùng mịt mờ, trong lòng không khỏi kỳ quái nhưng cũng không nhiều lời, quay người đi ra thông đạo.
Lúc này, sau khi thủ vệ trẻ tuổi thu hồi bảy viên cầu xanh, lần lượt kiểm kê vật tư của ba người Migcan, chờ thông đạo đóng lại, Pete đi ra từ bậc thang, đằng sau hắn cũng không còn Thập Hoang giả nào nữa mới vung tay lên nói:
- Tất cả mọi người lên xe.
- Địch An.
Scott xốc rèm xe ngựa màu đen lên, quay sang Đỗ Địch An ngoắc tay.
- Tới đây.
Đỗ Địch An thấy hắn mời cũng không tiện cự tuyệt, liền bước lên chiếc xe này.
Trong xe rất rộng rãi, Mia cùng nam hài đang ngồi, ba người của tập đoàn Thập Hoang giả thì đang cưỡi một chiếc xe ngựa khác.
- Lúc trước là chúng ta oan uổng ngươi.
Chờ sau khi xe ngựa di chuyển, Scott áy náy nói.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu đáp:
- Đây là chuyện thường tình, không trách các ngươi được.
Scott nhìn hắn một chút, thấy Đỗ Địch An tựa hồ cũng không có ghi hận mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Nói ra thì lần này ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, chờ sau ba ngày gột rửa thì ta sẽ mời ngươi ăn một bữa, đáng tiếc tuổi của ngươi quá nhỏ, không thể dẫn ngươi đi đến những địa phương xanh xanh đỏ đỏ kia ... Khục, về sau có cái gì phiền phức hoặc không hiểu thì cứ nói với ta, có thể giúp thì nhất định ta sẽ dốc toàn lực!
Nói xong lời cuối cùng, biểu hiện của hắn hơi trịnh trọng, mặc dù lúc trước là vui cười nhưng hiển nhiên đây mới là điều hắn muốn nói.
Đỗ Địch An mỉm cười, lúc trước hắn cùng Mia bị hành thi vây quanh, rõ ràng hắn có thể bỏ mấy Thập Hoang giả của tập đoàn để rời đi nhưng hắn vẫn quyết định lưu lại, chỉ cần điểm này đã làm cho Đỗ Địch An sinh ra một tia kinh nể.
Dù sao, hắn là người trải qua sinh tử, biết rất rõ khi đối mặt với tử vong là loại tuyệt vọng cỡ nào, mà người hiểu rõ loại tuyệt vọng này rất có thể sinh ra tà niệm.
Có thể ngăn chặn những ý nghĩ tà ác này mới là bản tính thật!
Cho nên điều đó làm Đỗ Địch An khâm phục.
- Ngươi nói ngày gột rửa là cái gì?
Đỗ Địch An hiếu kỳ nói.
Scott vỗ đầu một cái, cười nói:
- Ngươi thấy không, đến chuyện này còn quên nói cho ngươi, may mắn tên Pete kia không ở đây nếu không nhất định sẽ lải nhải. Ta vốn định khi vào khu thứ tám thu thập, lúc ban đêm rảnh rỗi có thể chậm rãi giới thiệu với những người mới như ngươi...
Hắn thở dài khẽ lắc đầu hướng Đỗ Địch An nói:
- Ngày gột rửa là lệ sau khi mỗi lần trở về, tiếp xúc với những vật phẩm kia nên thân thể chúng ta cần phải trải qua kiểm tra cẩn thận mới có thể tiến vào khu sinh hoạt.
- Hết thảy có ba ngày gột rửa, bất kỳ người nào bị lây nhiễm, virus có thể ẩn nấp trong cơ thể tối đa là ba ngày, nếu như trải qua ba ngày mà không biến thành hành thi thì chứng minh rằng người ngươi không có mang theo virus, có thể trở lại khu sinh hoạt.
Đỗ Địch An tỉnh ngộ.
Xác thực.
Hành thi cùng quái vật đều bị cự bích ngăn cách bên ngoài.
Nhưng nếu virus thẩm thấu vào bên trong thì đáng sợ hơn rất nhiều, một khi người nào bị hành thi cắn phải mà được trở lại trong bích, không kịp thời tra tìm ra thì nhất định sẽ tạo thành tai nạn cực kỳ đáng sợ, thậm chí nếu không thể khống chế phạm vi khuếch tán của virus thì toàn bộ khu vực có thể bị lây nhiễm!
Bỗng nhiên, Đỗ Địch An nghĩ đến "Giới hạn cự bích" ngăn cách khu buôn bán cùng khu dân cư, khu dân nghèo cao ngất kia, chẳng lẽ không chỉ đơn giản là để phân chia giàu nghèo mà ý nghĩa thực sự của nó là để phân ra từng khu vực, tránh cho virus thẩm thấu vào trong vách, lây nhiễm ra toàn bộ khu vực?
Đỗ Địch An càng nghĩa càng thấy có khả năng.
Lúc này, Scott mới tò mò hỏi:
- Địch An, tại sao lực lượng của ngươi lại trở nên mạnh mẽ vậy? Ngươi chỉ nhận được hai lần chúc phúc thôi đi, thế nhưng mà lực lượng của ngươi lại còn mạnh hơn ta được chúc phúc mười chín lần.
Mia cùng nam hài ngồi bên cạnh cũng tràn đầy hiếu kì nhìn sang.
Đỗ Địch An thấy bọn họ không có quên vấn đề này, trong lòng cũng bất đắc dĩ, quả nhiên không thể nào thỏa mãn lòng hiếu kì của người khác.
- Vẫn là không khí trong vách tốt.
Đỗ Địch An nói.
Scott trong đầu đầy hắc tuyết:
- Lời chuyển đề tài này của ngươi thật quá khó nghe.
Mia không khỏi bật cười.
Đỗ Địch An có chút xấu hổ nói:
- Thật sự ta không biết, ta bị hôn mê, tỉnh dậy đã có lực lượng như thế.
- Tốt a tốt a..
Scott thấy không có hỏi ra cái gì thì cũng chỉ có thể từ bỏ.
Cũng không lâu lắm, mọi người đi tới rìa ngoài của khu buôn bán, nơi này chính là khu vực biên giới của khu nên ít ai lui tới nhưng nồng độ phóng xạ trong không khí ở đây còn mỏng manh hơn ở nơi khác rất nhiều, cơ hồ ngang bằng với trung tâm khu sinh hoạt, sở dĩ ít người ở lại là bởi vì đây thuộc về cấm địa.
Cây mây già sinh trưởng dọc theo hai bên đường phố, vài tòa pháo đài u sâm sừng sững ở bên cạnh sườn núi. Đám người Đỗ Địch An dừng lại dưới một pháo đài, lần lượt xuống xe.
Thị vệ ở cổ bảo này nhìn thấy xe ngựa đến liền kéo cửa pháo đài ra, từ bên trong có một con ngựa cao gần ba mét, con hồng mã này anh khí bừng bừng, trên thân phủ lớp lông màu hồng, nhìn qua làmột chiến mã cực kỳ hiếu chiến.
Trên lưng con ngựa này là một thanh niên Quang Minh kỵ sĩ, nhẹ nhàng sết chặt cương ngựa một chú, thớt ngựa hí dài dừng lại trước mặt mọi người, hắn không có mang mũ giáp, mái tóc rối tung xõa trên mai, lộ ra gương mặt trắng tuyết, tuấn lãng phi phàm, nhàn nhạt nhìn qua đám người Đỗ Địch An cùng Scott, nói:
- Đi theo ta.
Scott cung kính gật đầu, dẫn đầu đi phía sau ngựa.
Đỗ Địch An liếc nhìn qua đám người Migacan, cũng đi theo sau.
Tất cả mọi người đều biết thanh thiên khí chất phi phàm này chính là Quang Minh kỵ sĩ của Quang Minh giáo đình, cái này còn cao quý hơn những kỵ sĩ khác nhiều, nhất định phải có phẩm chất cực cao mới có thể được sắc phong! Nếu như kỵ sĩ đi theo quý tộc thì đó là do quý tộc đó phân phối, còn nếu quý tộc có Quang Minh Kỵ sĩ đi theo hoặc là gia tộc có thể đào tạo ra được Quang Minh kỵ sĩ thì đó chính là vinh dự.
Đây là sự tình rất vẻ vang trong giới quý tộc.
Ngoại trừ thân phận vinh quang ra thì sức mạnh bản thân của Quang Minh kỵ sĩ cũng không thể nghi ngờ, là chức nghiệp tiên phong trong việc diệt trừ những luyệt kim thuật sĩ tà ác, kỵ sĩ phổ thông mà nhìn thấy Quang Minh kỵ sĩ thì nhất định sẽ phải xuống ngựa hành lễ!
Lúc này, đám người đi theo đằng sau vị Quang Minh kỵ sĩ này tiến vào pháo đài cổ, đến một tầng hầm trong đó.
- Mỗi người một gian phòng, tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi ba ngày, bên trong có "Quang Minh giáo điển". tốt nhất nên xem nhiều một chút, coi như thân thể không bị ô nhiễm thì nó cũng có tác dụng tịnh hóa tâm linh các ngươi.
Thanh niên tóc nâu đạm mạc nói.
- Vâng, kỵ sĩ đại nhân.
Scott cung kính gật đầu, sớm đã quen với quy củ này rồi.
Bọn người mới đến như Đỗ Địch An chỉ có thể đi theo sau Scott để học hỏi.
Đây là một phòng nhỏ dưới lòng đất, được tạo thành từ các cột sắt thô rát cùng loại với nhà tù, bên trong có một giường ngủ cùng bồn cầu gỗ, ngoài ra còn có một cái bàn nhỏ, trên đó đặt một trang bìa màu vàng kim có ghi văn tự màu bạc.