Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hắc Ám Vương Giả

Chương 90: Giác Ngộ

Chương 89: Giác Ngộ




Sau khi rời khỏi thương hội Foster, Đỗ Địch An mang theo Jose và Barry, đi vào một tửu quán nhỏ gần đó ăn một bàn thức ăn đầy, để bọn hắn ăn no nê trước đã, dù sao bận việc cả buổi, hơn nữa cũng sắp đến giờ cơm, tất cả mọi người đều đói bụng.

- Địch, Địch An, ít một chút đi, nhiều, nhiều như vậy chúng ta không thể ăn hết.

Kuren nhìn qua bàn thức ăn đầy tràn, nuốt nước miếng nói.

Đỗ Địch An cười nói:

- Ăn không hết thì vứt đi, cũng không đáng tiền.

- Vậy không thể được, chúng ta hay là ăn hết đi.

Mấy người nghe xong, kềm nén không được mà ăn như hổ đói.

Lúc này, một thiếu nữ phục vụ mặc quần trắng vòng qua đến, che mũi nhìn thoáng qua mấy người Jose nói với Đỗ Địch An:

- Các người ăn tổng cộng hết sáu mươi tám đồng.

Đỗ Địch An nhướng mày, nói:

- Chúng tôi còn chưa ăn xong.

- Ở đây chúng ta thanh toán trước khi ăn.

Thanh âm nữ phục vụ lạnh lùng nói.

Đỗ Địch An có chút không vui, nhưng chẳng muốn so đo, lấy ra một ngân tệ đặt vào khay trong tay nàng:

- Không cần thối lại, món nướng này lấy thêm ba phần nữa.

Nữ phục vụ sững sờ, không nghĩ Đỗ Địch An ra tay hào phóng như thế, ngược lại bản thân lại coi thường bọn hắn, nàng cũng không nói thêm gì, quay người qua phòng bếp đằng sau thêm đồ ăn.

- Mắc quá.

Barry nghe được lời nói của thiếu nữ đó, tức khắc ăn cũng có chút không nỡ, ngậm trong miệng không biết nên nuốt xuống hay không.

Đỗ Địch An khoát tay áo, nói:

- Đều là món tiền nhỏ, các ngươi cứ việc ăn, không đủ tiếp tục gọi thêm, ta không thiếu tiền.

Mấy người Barry thấy Đỗ Địch An thật sự không chút đau lòng và để ý, lúc này mới hơi yên tâm, tiếp tục ăn ngốn quét sạch nhanh chóng.

- Địch An, tiền của ngươi là từ. . .

Barry vừa định hỏi thăm, bỗng nhiên nhìn thấy những khách hàng khác tiến vào tửu quán, lập tức im ngay, cúi đầu nhanh chóng ăn đồ vật trước mặt.

Đỗ Địch An mỉm cười, chờ mấy người này ăn no rồi, lập tức dẫn bọn hắn rời khỏi tửu quán, tìm một sườn núi nhỏ không người gần đó, sau khi nghe thấy nội trong hai ba dặm gần đây không có người nào, mới với mọi người:

- Các ngươi sau này có tính toán gì không?"

Bốn người Barry và Jose hai mặt nhìn nhau, Jose lắp bắp nói:

- Ta, ta cũng không biết, ta muốn, ta có thể tìm được việc vặt vặt làm, chắc chắn có thể có cơm ăn.

-Ta cũng thế.

Barry nói.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua Barry và Kuren, thấy nét mặt của bọn hắn đều như thế, lúc này gật đầu, nói:

- Ta chuộc các ngươi ra, đương nhiên sẽ không quản các ngươi, hiện tại có ba con đường cho các ngươi chọn, thứ nhất, ta có nhà ở khu buôn bán và thiếu người làm vườn, thợ tỉa hoa và người hầu, các ngươi có thể đảm nhiệm những vị trí này giúp ta trông nôm nhà cửa, thuận tiện chăm sóc cha mẹ nuôi của ta, đương nhiên, ta thật sự sẽ không để các ngươi làm người hầu, chỉ là đặt tên gọi mà thôi.

- Nhà ở khu buôn bán?

Mấy người Barry mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đỗ Địch An gật đầu nói:

- Đúng vậy, thứ hai chính là ta cho các ngươi mỗi người một khoản tiền, về sau các ngươi muốn làm gì thì các ngươi tự chọn, ta sẽ không can thiệp. Mà con đường cuối cùng, chính là làm trợ thủ của ta, giúp ta làm việc.

- Làm trợ thủ của ngươi?

Barry lập tức động tâm.

Đỗ Địch An nghiêm túc nói:

- Nhưng việc ta cần phải làm vô cùng nguy hiểm, thậm chí các ngươi có thể sẽ bỏ mạng, hơn nữa có chút trái pháp luật.

Mấy người sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, có chút chần chờ.

Barry cúi đầu nghe, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Đỗ Địch An:

- Ta chọn con đường thứ ba, giúp ngươi làm việc! Chỉ là. . . Chân của ta không tốt, chỉ sợ không thể giúp ngươi.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua hắn, gật đầu nói:

- Cho ngươi cơ hội như vậy, đương nhiên là coi trọng năng lực của ngươi, không cần lo lắng điểm ấy.

- Ta, ta cũng giúp ngươi.

Jose cà lăm nói:

- Nếu như không có ngươi, ta cũng sắp bị đưa đến quặng mỏ làm việc như Barry vậy, ta nhất định rất nhanh sẽ mất mạng, bất kể ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều nghe theo ngươi!

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:

- Ta muốn nói rõ một chút, theo ta sẽ rất nguy hiểm, đây là một con đường không có đường về, các ngươi không cần bởi vì ta chuộc các ngươi ra mà dùng cách như vậy báo đáp, các ngươi không nợ ta cái gì, ta chỉ là báo đáp các ngươi lúc trước đã chiếu cố ta.

Jose ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Kuren và Barry, nghĩ nghĩ, kiên định nói:

- Ta cũng nguyện ý theo ngươi, mặc dù là trái pháp luật, nhưng ta tin với trí thông minh của Địch An ngươi chắc chắn sẽ không dễ dàng bị bắt nhưu vậy. Hơn nữa, việc làm trái pháp luật lợi nhuận cũng nhiều, ta không muốn làm một người nghèo nữa, ta muốn đứng ở chỗ cao, ta muốn rất nhiều rất nhiều tiền!

Nghe thấy hắn nói, Kuren và Barry đang còn do dự thì thân thể không khỏi chấn động, ngẩng đầu dứt khoát nói:

- Chúng ta cũng gia nhập!

Đỗ Địch An không nghĩ tới Jose có giác ngộ như vậy, cười, nói:

- Kiếm tiền chỉ là phụ, chỉ cần các ngươi làm tốt, sau này tiền sẽ nhiều đến nỗi tiêu sài không hết.

Nói xong, từ trong túi tiền lấy ra bốn miếng Kim tệ, nói:

- Đây là tiền vốn khởi động trước mắt của chúng ta, tiếp qua một thời gian ngắn sẽ có tài chính mới, bốn miếng Kim tệ này cho các ngươi, yêu cầu của ta là, các ngươi nhanh chóng tìm được một vị trí vắng vẻ, càng vắng vẻ càng tốt, sau đó xây dựng một nhà xưởng bí mật nhỏ.

Bốn người Barry nhìn thấy ánh vàng rực rỡ của Kim tệ, tim đập cũng nhanh hơn vài phần, không thể tin được mà nhìn Đỗ Địch An, Kuren nhịn không được nói:

- Ngươi không sợ chúng ta cầm Kim tệ chạy trốn sao?

Đỗ Địch An nhìn hắn, nói:

- Ta tin các ngươi.

Kuren hơi hé miệng, hốc mắt hơi hồng.

- Trước mắt tiền trong tay ta còn chưa đủ dư dả, qua một thời gian ngắn nữa sẽ có nhiều tiền hơn, đến lúc đó cũng có dư thừa tài chính, cho các ngươi đi đọc sách, học, về phần thân thể của các ngươi, ta sẽ tìm xem có biện pháp chữa trị hay không.

Đỗ Địch An nói.

Thân thể bốn người chấn động, ánh mắt lộ ra vài phần chờ mong.

- Hiện tại, các ngươi tốt nhất trước tiên đi đổi áo quần, nếu không dùng trang phục hiện tại của các ngươi, đoán chừng vừa lấy Kim tệ ra đã bị người đoạt mất.

Đỗ Địch An cười cười nói.

Bốn người Jose nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Đỗ Địch An nhìn đồng hồ, sắc trời không còn sớm, lúc này nói với bốn người bọn họ:

- Có chuyện gì muốn liên lạc với ta thì để lại ám hiệu trước quảng trường ở cô nhi viện, ta rảnh liền sẽ đi qua, nhớ lấy, lúc hành động chú ý giữ bí mật không thể để lộ thân phận.

- Chúng ta biết rồi.

Kuren cười nói.

Đỗ Địch An nhìn về phía Barry, nói:

- Thân phận đầy tớ của ngươi ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp giúp ngươi khôi phục, đừng lo lắng.

- Ta không lo lắng.

Trên mặt Barry lộ ra vẻ tươi cười nói.

Đỗ Địch An mỉm cười, Tạm biệt với mấy người ở đây.

Sau khi rời khỏi sườn núi nhỏ, Đỗ Địch An thuê một chiếc xe ngựa quay lại khu dân cư, chặng đường về lần này hơn một giờ đồng hồ, Bầu trời đã tối, không lâu nữa chính là giờ giới nghiêm cấm đi lại trong khu dân cư.

Lúc Đỗ Địch An về nhà, vợ chồng Julla đang bề bộn bữa tối.

Lúc ăn cơm chiều hai người có hỏi hành tung ban ngày của Đỗ Địch An, Đỗ Địch An thuận miệng nói ra ngoài dạo chơi, hai người cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao với bọn hắn mà nói, Đỗ Địch An đã nhanh đến tuổi kết hôn lại là thủ vệ binh, đương nhiên phải có chút không gian riêng tư của bản thân.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Địch An đúng giờ rời giường, sau khi ăn sơ qua điểm tâm liền đi ra ngoài.

- Lần trước thấy được cứ điểm thuật sĩ luyện kim kia, không biết đã bị thay đổi chưa.

Đỗ Địch An trong lòng nghĩ, tiến về cứ điểm bí mật phía trước kia.

Dịch: Trúc Linh

Biên: Khang_a_ca






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch