Đỗ Địch An đến tiệm may, lấy áo choàng và mặt nạ, sửa kích cỡ áo choàng vừa vặn với cơ thể, hắn đeo mặt nạ lên rồi đến trước con hẻm nhỏ phố Wall, lập tức ngửi thấy được bên trong tỏa ra mùi của hai người, thiếu đi một người so với ngày hôm qua.
"Quả nhiên mỗi ngày đều ở đây." Đỗ Địch An nói thầm, vươn tay vén mảnh vải được vẽ như bức tường, chỉ thấy bên trong xếp chồng những viên gạch, nếu như người bình thường bất ngờ mà phát giác được tấm vải này, ngay cả khi mở ra, cũng chỉ thấy được bức tường thế này, nhưng Đỗ Địch An biết rõ bên trong là mật thất, vì vậy trong nháy mắt đã phát hiện ra khe hở giữa những viên gạch này.
Đỗ Địch An nhặt lên một cái cục đá, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Bên trong cũng không phản ứng.
Đỗ Địch An gõ nhẹ hai cái lần nữa.
Lúc này, Đỗ Địch An ngửi thấy được mùi của hai người bên trong đã đến gần, đằng sau viên gạch. Hắn đợi một lát, cũng không phát hiện bọn hắn lên tiếng, lúc này gõ hai cái lần nữa, khống chế yết hầu hạ giọng nói:
- Ta là đồng bọn của các ngươi, cũng không có ác ý, ta cũng là thuật sĩ luyện kim, tìm kiếm tổ chức. . .
Hai người sau viên gạch dường như đang suy nghĩ, sau một lúc lâu, vẫn không có phản ứng.
Đỗ Địch An bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi lạ, chân mày hắn hơi nhíu lại, chậm rãi rút những viên gạch.
Vèo!
Viên gạch vừa rút ra, từ trong khe hở bắn mạnh ra một vật.
Đỗ Địch An sớm đã có chuẩn bị, kịp thời tránh né, nhưng sau khi thứ này rơi trên mặt đất, lại bắn tung tóe, có vài giọt rơi trên áo choàng của hắn, áo choàng nhuộm đen nhánh bị ăn mòn màu sắc có hơi trắng, đúng là a- xít sun-phu-rit.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, quay đầu tiếp tục nói vào bên trong viên gạch:
- Ta thật không có ác ý, nếu như là người của Quang Minh giáo đình, đã sớm thông báo Quang Minh kỵ sĩ tới bắt các ngươi, ta là đồng bọn của các ngươi.
Hai người bên trong dường như không nghĩ tới việc đánh lén của chính mình không có kết quả, nghe được Đỗ Địch An, hai người cũng biết, giờ phút này quyền chủ động nằm trong tay Đỗ Địch An, nếu như thông báo cho Quang Minh giáo đình, bọn hắn ở đây rất nhanh cũng sẽ bị bao vây.
- Làm thế nào để ta tin ngươi?
Bên trong truyền ra một giọng nữ.
Đỗ Địch An hỏi ngược lại:
- Làm thế nào ngươi mới có thể tin ta?
Bên trong trầm mặc một chút, giọng nữ kia nói:
- Mời ngươi đưa ra hình xăm luyện Kim.
Đỗ Địch An cười khổ nói:
- Vậy dù sao trước tiên cũng để cho ta vào đi, ở đây không an toàn lắm, hơn nữa đợi cũng lâu rồi, dễ dàng khiến người khác chú ý.
Nghe nói như thế, hai người bên trong dường như cũng thấy có lý, chậm rãi rút những viên gạch ra, bên trong ánh sáng lờ mờ, nhưng thị giác của Đỗ Địch An lại không chút nào bị ảnh hưởng, thoạt nhìn bộ dáng hai người này đều đeo mặt nạ bảo hộ, từ dáng người có thể nhìn ra là một nam một nữ, chàng trai mình lúc trước mình truy lùng kia thì không có mặt ở đây. Giờ phút này, cô gái kia phụ trách rút những viên gạch ra, chàng trai tức thì trốn ở một nơi ánh sáng âm u hơn, trong tay cầm một cái bình thủy tinh, bên trong có nửa bình a- xít sun-phu-rit.
- Vào đi.
Cô gái nói.
Đỗ Địch An gật đầu, nhảy vào, có một cái cầu thang dưới những viên gạch, và viên gạch được niêm phong như một cửa sổ thông gió.
Trong mặt nạ bảo hộ của chàng trai kia lộ ra một ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, nói:
- Bây giờ có thể đưa hình xăm luyện Kim của ngươi ra đi.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, vung áo đen lên lộ ra hình xăm chữ Thập tự màu đen trước ngực, nói:
- Thấy rõ chưa?
Cô gái nhìn sát vào, nói:
- Xác thực là người của chúng ta, đi theo ta.
Nghe vậy chàng trai kia nhẹ nhàng thở ra, chào hỏi Đỗ Địch An một tiếng, đi theo đằng sau cô gái.
Đỗ Địch An đi theo đám bọn hắn xuống cầu thang, đi vào trong một mật thất bên dưới, chỉ thấy diện tích mật thất cực kỳ rộng rãi, bên trong có rất nhiều khay chứa đồ, bên trên đặt nhiều loại bột khoáng, bột kim loại khác nhau, cũng không xác động vật, nhãn cầu và bộ phận sinh vật nào, theo như dự liệu của hắn, bọn họ đều là phe phái của "Hiền giả thạch", mục tiêu là luyện chế ra những viên đá thần kỳ.
- Mời vào trong này.
Cô gái đi đến trước một cái bàn nói.
Đỗ Địch An theo lời đi qua.
- Ta muốn nhìn lại hình xăm của ngươi.
Cô gái nói, dễ dàng nhận ra, ánh sáng lờ mờ lúc trước trong hành lang khiến cho nàng cũng chưa hoàn toàn nhìn rõ.
Đỗ Địch An gật đầu, lộ ra Hắc Thập Tự trước ngực.
Cô gái và chàng trai đến gần, cẩn thận nhìn kỹ, xác nhận là hình xăm luyện Kim màu đen, bỗng nhiên nàng tiến sát đến trước ngực Đỗ Địch An, nhẹ nhàng hít hà, hơi thở ấm áp phả vào trong lỗ mũi, khiến cho trước ngực Đỗ Địch An hơi rung động.
- Mùi nước hoa?
Cô gái hơi nghi hoặc, lại ngửi cánh tay áo choàng của Đỗ Địch An, không khỏi ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi là con trai, tại sao lại bôi nước hoa?
Đỗ Địch An vội ho một tiếng, nói:
- Thói quen.
Cô gái nhìn hắn một cách quái dị, nhưng không nói gì, nói:
- Ngươi làm sao tìm được chúng ta, chúng ta ở đây chắc chắn ẩn trốn vô cùng bí mật, hơn nữa ám hiệu đều là người trong chúng ta mới biết được, ngay cả khi ngươi là thuật sĩ luyện kim, cũng sẽ không nhận ra.
Đỗ Địch An nói thật:
- Ta nhìn thấy một người ở chợ, cổ tay lộ ra hình xăm hình móc cong, sau đó đi theo hắn tìm đến.
Cô gái và chàng trai liếc nhau, không khỏi tức giận nói:
- "Phệ cốt tử" vụng về này, đã sớm nói với hắn, hình xăm ở cổ tay như vậy dễ làm người khác chú ý, chẳng khác nào tìm cái chết, cũng không biết sư phụ của hắn lúc trước đã dạy hắn như thế nào!
Đúng lúc đó chàng trai đang đi dạo cùng với bố mẹ ở một con đường nào đó đột nhiên hắc xì hai cái, vẻ mặt mờ mịt.
Mặt mũi Đỗ Địch An đầy thành khẩn nói:
- Ta có thể gia nhập các ngươi không? Làm nghiên cứu cùng với các ngươi.
Cô gái nhìn nhìn hắn, nói:
- Ngươi không có vòng tròn của mình sao, chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy cho ngươi, vòng tròn của chúng ta rất hiếm khi tiếp nhận những người lạ khác.
- Sư phụ của ta chết rồi.
Đỗ Địch An biểu lộ ưu thương nói:
- Một số đồng bọn lúc trước cùng làm nghiên cứu cũng đều giải thể rồi.
Cô gái sửng sốt một chút, thấp giọng nói:
- Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu:
- Tất cả đã qua rồi.
Cô gái suy nghĩ một hồi rồi nói:
Được rồi, nếu như ngươi lẻ loi một mình, có thể cho ngươi gia nhập, nhưng tuyệt đối không được phép mang người ngoài vào, ngươi cũng biết, càng nhiều người càng dễ dàng bị bại lộ.
Mặt mũi Đỗ Địch An tràn đầy vui mừng, liền nói:
- Ta tuyệt đối giữ bí mật.
- Ừ.
Cô gái gật đầu, trên mặt lộ ra một vệt nụ cười, nói:
- Ta tên là “Dạ Oanh “, hắn gọi là “Độc Xà “, Phệ Cốt Tử hôm nay cùng bố mẹ đi dạo phố cũng không đến, ngươi muốn gia nhập với chúng ta, cũng cần phải có một danh hiệu.
Đỗ Địch An không khỏi nghi hoặc, nói:
- Danh hiệu không phải lúc gia nhập Hắc Ám giáo đình mới có thể trao tặng sao?
- Đúng vậy , đó là danh hiệu chính thức, cũng là biểu tưởng thân phận của luyện kim thuật sĩ chúng ta.
Dạ Oanh gật đầu nói:
- Nhưng chúng ta cũng muốn một danh hiệu để xưng hô lẫn nhau, tóm lại là không thể dùng tên thật, vạn nhất ai bị bắt rồi, những người khác bị lộ thì phải làm sao? Chẳng lẽ vòng tròn trước kia của ngươi đều dùng tên thật?
Đỗ Địch An liền nói:
- Không, đều dùng một chữ trong tên của mọi người để thay thế.
- Vậy cũng coi như là danh hiệu rồi.
Dạ Oanh nói:
- Chúng ta ở đây dùng một loài động vật để thay thế, ngươi suy nghĩ đi.
Đỗ Địch An hơi suy tư, nhân tiện nói:
- Vậy gọi là Liệp Khuyển đi.
- Liệp Khuyển?
Dạ Oanh gật đầu nói:
- Được, về sau kêu ngươi là Liệp Khuyển.
Đỗ Địch An gật đầu, dò xét bốn phía, nói:
- Các ngươi không có lão sư dạy sao?
Dạ Oanh lắc đầu nói:
- Sư phụ của ta sẽ không tới nơi thuật sĩ luyện kim thực tập như chúng ta, hắn đang bận với thí nghiệm của mình.
Chàng trai được gọi là Độc Xà cười nói với Đỗ Địch An:
- Dạ Oanh chính là sư phụ của chúng ta, nàng là người sắp trúng Vẫn Tinh Huy Chương, đến lúc đó chính là một thuật sĩ luyện kim trẻ tuổi nhất rồi, lợi hại không?
Đỗ Địch An kinh ngạc mà nhìn cô gái này, lúc bước vào cũng cảm giác cô gái này lời nói tương đối có trọng lượng, quả nhiên trong cái vòng nhỏ này là thủ lĩnh, nhân tiện nói:
- Vậy thì thật là lợi hại, ta mới tiếp xúc không lâu, còn phải học tập người nhiều.
Giọng nói dưới mặt nạ bảo hộ của Dạ Oanh có vài phần thẹn thùng, nói:
- Nào có khoa trương như hắn nói, người thông minh nhiều lắm, ta không thể tính là trẻ tuổi nhất.
- Nhưng ta cảm thấy ngươi rất lợi hại.
Độc Xà cười đùa tí tửng la lên.
Đỗ Địch An nhìn hắn, nghĩ thầm tính cách của người này nào có nửa điểm liên quan đến “Độc Xà”, danh hiệu này thật sự có chút cách biệt với tính cách a.
- Được rồi, đến lúc thí nghiệm rồi, ngươi còn có muốn lấy được Vẫn Tinh Huy Chương hay không.
Dạ Oanh khua tay nói.
Độc Xà đùa cười một tiếng, đi vào một phòng khác bên cạnh, đóng cửa lại.
Dạ Oanh nói với Đỗ Địch An:
- Phòng của chúng ta ở đây có hạn, còn thừa một phòng tạp hoá bên cạnh, ngươi dọn dẹp một chút là có thể dùng rồi, có cái gì không hiểu, có thể trao đổi với ta bất cứ lúc nào.