Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hắc Oa

Chương 15: Nồi đen chụp đầu ai? (1)

Chương 15: Nồi đen chụp đầu ai? (1)


“ Chỉ đạo viên! “ Giản Phàm cứng lưỡi, nếu cái tội lâm trận bỏ chạy chụp xuống đầu là chết chắc, lớn giọng cãi: “ Chị muốn chúng tôi làm anh hùng thì cũng phải cho chúng tôi công cụ làm anh hùng chứ! Chẳng lẽ muốn chúng tôi dùng mấy lon nước ớt, mấy cái dùi cui cao su đối phó với ác đồ à? Nước ớt hết hạn rồi, chẳng biết có dùng được không. Chúng tôi không chạy thì làm sao? Đứng đó làm bia tập bắn chắc? Chúng tôi mà có súng, chúng tôi cũng dám chặn đầu bọn chúng, cảnh sản trên cục công an thành phố nổ súng đùng đùng mà có ngăn được chúng không? Họ là tinh anh trong cảnh sát còn không ngăn được, chúng tôi ngăn nổi à? Vả lại, hôm quả dội điều tra hình sự nói, bọn họ đã giăng thiên la địa võng, đám hiệp cảnh chúng tôi có hay không cũng được. Bao nhiêu cảnh sát súng thật đạn thật còn không bắt được, sao bắt chúng tôi gánh trách nhiệm? Đầu người khác đội mũ cảnh sát, chẳng lẽ đầu chúng tôi đội nồi đen à? Dù là gánh tội thay cũng chẳng thể đem hết cứt đái đổ lên đầu chúng tôi.”

Nghe Giản Phàm thao thao bất tuyệt, đám hiệp cảnh đồng cảm hết sức, chợt thấy oan ức dâng lên trong lòng.

Cái mồm Giản Phàm từ nhỏ luyện ở quán ăn không phải đùa, đấu khẩu với nam hay với nữ trong đồn công an chưa từng thuả, hôm nay đem công phu ra dùng, nói cho chỉ đạo viên không phản bác nổi. ... Nhất là đoạn cứt đái đổ lên đầu càng làm đội ngũ nhốn nháo. Bốn người sau lưng Giản Phàm cắn căng mà cười, nếu không phải đối diện với chỉ đạo viên đã cười chảy nước mắt.

Thanh danh hiệp cảnh so với lưu manh trên đường chẳng tốt hơn là bao, có lợi thì cảnh sát hưởng, có chuyện thì đám hiệp cảnh không biên chế gánh. Bên ngoài kia gọi hiệp cảnh là cảnh sát nồi đen, cảnh sát thùng phân, ngoại hiệu chướng tai gì cũng có. Đồn cảnh sát gặp chuyện lớn tới mấy, khai trừ vài hiệp cảnh là xong, Giản Phàm đoạt tiên cơ nói ra trước, đạo lý rõ ràng, khiến chỉ đạo viên á khẩu.

Đài Thủy Tiên mặt lúc đỏ lúc trắng, đúng lúc này điện thoại cứu mạng tới, xem số gọi tới rồi vội vàng chỉ đám Giản Phàn:” Đình chỉ, cả tổ đình chỉ, viết báo cáo, nghe xử lý, giải tán!”

Sau đó mặt hầm hầm về văn phòng.

Đội ngũ giải tán, vài hiệp cảnh đi quả vỗ vai Giản Phàm tán thưởng, y chẳng còn sức đáp lại, vất vả cả đêm, ai cũng mệt, trừ trực ban, chia năm xẻ bảy lên xe của mình về nhà. Đám cảnh sát nhìn năm người họ cười hả hê, còn hiệp cảnh thì vây quảnh nhao nhao.

“ Địa Lôi, thằng nhãi mày không phải ngông lắm à, hôm nay sao thảm hại thế, nhìn thấy ác đồ cầm súng thế nào không?”

“ Hắc Đản, sao thối thế này? ... Ái dà, mùi cứt.”

“ Oa ca, anh đúng là đệ nhất soái cả ở đồn mình, hôm nay càng ngầu, nói cho chỉ đạo viên cứng họng luôn.”

Người trêu ghẹo, tìm trò vui, xem náo nhiệt, nói cả một đống lời vô nghĩa, năm người ai cũng có vài phần khó chịu, gạt đám đông rời khỏi đồn công an. Đi quả hai cái ngõ Giản Phàm mới dừng lại, ngạc nhiên nhìn bốn cấp dưới vẫn lẽo đếo đi theo, phất tắy:” Mấy đứa về cả đi, ai tìm mẹ người nấy, theo anh làm gì?”

“ Oa ca, chúng ta bị đình chỉ rồi, không cẩn thận còn bị đuổi, phải làm sao đây? Hay viết báo cáo thừa nhận sai lầm?” Thán Chùy đen xì xì, cao lớn như trâu, song vẫn chỉ là đứa bé to đầu thôi, lo sợ hỏi:

Giản Phàm suy nghĩ, uốn lưỡi mấy lần vẫn thấy khó nói: “ Không dễ, người ta muốn chụp nồi đen lên đầu chúng tắ, chúng ta viết kiểm điểm cũng vô ích, đội hình cảnh đang ở trên núi, tạm thời không để ý tới chúng tắ, nếu bắt được người còn dễ ăn nói, chẳng ai làm khó với nhân viên tạm thời chúng tắ, nếu không ... Đợi có kết quả rồi tính.”

“ Nếu không bắt được người? “ Hắc đàn hỏi, hôm nay dẫm phải phân đã đủ mất mặt, nếu còn mất việc, không dám về nhà nửa:

“ Không sao, các cậu đẩy hết trách nhiệm lên người anh là được, cứ nói anh bảo các cậu trốn, dù sao anh cũng chẳng muốn làm nữa.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch