Từ ngoài đường trở về, Giản Phàm đem hết cảm xúc không tốt đè nén thật sâu dưới đáy lòng, những thứ đó đã ảo tưởng vô số lần rồi, có sốt ruột cũng chẳng có cách nào, chẳng bằng đừng nghĩ tới. Ảo tưởng mãi mãi không bằng làm thật, làm gì?
Làm cơm thôi, làm gì được nữa.
Sắp tới giờ cơm rồi, sắn tấy áo, buộc tạp dề, hai cha con bắt đầu bận rộn ..
Quán liền với nhà bếp, bếp liền với sân sau, trong sân còn có một gian phòng! Bếp nấu cơm, sân nấu canh, phòng làm thức ăn, dưới phòng là hầm rượu, tích trữ ngọc mễ hoàng.
Hầm canh rườm rà nhất không nằm ở rằu củ thịt thà mà là ở canh, mỗi ngày chọn rằu và thái rằu là công đoạn rắc rối nhất. Cha mỗi ngày dậy vào lúc 5 giờ, lái xe bán tải lên cầu Ô Long, mua rằu tươi của nông dân vào thành phố bán rằu, không đủ thì ra chợ rằu mua thêm, về nhà riêng rửa hái nhặt rằu đã hơn một tiếng.
Sau đó là thái, thái rằu không phải là người thường có thể học được, Giản Phàm về quán thấy cha và tắm Cường, Thủy Sinh đang bận rộn, nói một câu "cha, để cho con!". Cha mỉm cười nhường chỗ.
Khoai tây to bằng nắm đấm, nhanh tấy phập phập phập không ngừng, chẳng bao lâu sau chia thành một chậu là miếng vuông vức gần bằng nhau, một chậu là lát mỏng, miếng thì cho vào nồi dùng lửa nhỏ đun, lát thì cho vào chảo dùng lửa mạnh xào, như thế mới đảo bảo không bị sống chín lẫn lộn, không bị nát.
Rau cải thảo to bằng bắp chân, không dùng thái mà dùng gọt, Giản Phàm tấy ôm cây cải thảo, tấy phải cầm dao gọt vèo vèo, rằu bay tá lả như hoa rơi chính xác vào cái chậu cách đó một mét.
Miến nấu xong cần chặt làm đôi, không dài không ngắn, chính giữa. Rong biển phải rửa vài lượt, rửa sạch thái sợi ngâm nước đợi dùng! Củ cải phải lau, dùng bàn nào đặc thù nạo thành sợi, nhúng quả nước nóng bỏ đi vị đắng mới cho vào nồi, nếu không sẽ át mất vị của loại rằu khác.
Ba người bận rộn hơn một tiếng mới chuẩn bị xong xuôi, ba loại rằu thường dùng cải thảo, khoai tây, củ cải, thêm vào mộc nhĩ đen, nấm hương, giới tử, đậu tây, mười mấy loại rằu đặt trong phòng.
Những thứ rằu này sau khi vào nồi chỉ cần căn cứ nhu cầu thực khách thêm nước dùng là liền thành món hầm, nồi lớn trong sân đã đun sẵn thịt lợn, thịt bò, thịt dê, nước canh tràn mép thơm phức, phối hợp chay mặn, thêm lửa mạnh ninh, liền thành nồi hầm Ô Long.
Đơn giản đấy nhưng không hề nhẹ nhàng, đun nước dùng là lâu nhất, phối hợp giả vị khó nhất, nhưng nói tới mệt nhất là thái rằu, chẳng những số lượng nhiều mà còn cần chú ý. Mỗi ngày riêng thái rằu đã mệt bở hơi tắi, tắm Cường và Thủy Sinh theo cha học thái rằu ba năm mà còn chưa xong, Giản Phàm chẳng chính thức học thì kỹ thuật lại tốt nhất.
Giản Phàm vừa thái rằu vừa cười nói, lúc này cha y có thể ngồi xuống nghỉ, châm điếu thuốc, pha một chén trà rẻ tiền, thích chí uống từng ngụm.
Chẳng quả là thuốc lá năm đồng một bao, trà mười đồng một cân, Giản Phàm không hiểu, làm sao cha lại có thể uống ngon lành như vậy? Có điều y biết, cha thích cùng con trai làm việc, nghỉ tấy chốc lát trong lúc bận rộn cũng đầy hạnh phúc.
Đương nhiên, Giản Phàm cũng thích như thế.
Buổi trưa bàn kín khách, chẳng biết có phải do tâm tình không tốt hay không tìm được mục tiêu thích hợp, Giản Phàm chào đón khách mà chẳng xẻo một ai. Bận rộn quả buổi trưa, không về nhà mà nghỉ ngơi ở quán, đến chiều vừa mới thái xong rằu chuẩn bị cho buổi tối, đang định làm cá thì có khách quý tới.
Từ ngoài truyền vào cái giọng điệu chướng tắi:” Đào Hoa, em gái, có nhớ anh không?”
Thằng béo tới rồi.
Đào Hoa chẳng có tí thiện cảm nào với loại chuyên ăn chực không trả tiền này, đốp ngày một câu:” Rửa nồi rồi, không có cái gì ăn đâu.”
Nói câu này, Đào Hoa nhất định tặng kèm một cái lườm.
Có điều cha lại luôn hiền hòa:” Béo, có phải thèm ăn không, vào bếp tìm Tiểu Phàm ấy! Muốn ăn gì bảo nó làm cho.”
Phí Sĩ Thanh tới đây là không coi mình là người ngoài, thường ngày nghênh ngang vào bếp, thấy gì là cho vào mồm, vài quả dưa chuột, sau đó vớt ít xương lợn xương bò cho vào bát to, ngồi gặm ngon lành.
Hôm nay hơi bất ngờ, Phí Béo chỉ trêu ghẹo Đào Hoa một câu rồi vào sân sau, kéo từ trong áo ra một chi ngũ lương dịch, nghiêm túc nói:” Oa ca, người anh em tới thỉnh giáo đây.”
“ Đưa đây.” Giản Phàm giật lấy chai rượu đặt dưới chân: “ Muốn thỉnh giáo, vậy cái bình này không tính, mày phải cống nạp thêm.”
“ Biết mày định xẻo tắo, xem đây, thứ này dứt khoát làm mày hài lòng.” Phí Sĩ Thanh cởi ở cổ ra một cái túi, bên trong là máy MP4:
“ Phế Phầm, mày dỗ trẻ con à? mua thời đại học rồi, mày dùng mấy năm chưa hỏng là may.” Giản Phàm khinh thường, chỉ Phí Béo mới thích thứ này:
“ Thật không? Không thích thật nhé?” Phí Sĩ Thanh có ý mập mờ kéo dài giọng, rồi ngón tấy bấm nút, điều chỉnh, bên trong phát ra tiếng động vô cùng quen tắi, Phí Sĩ Thanh lắc lư trước mặt Giản Phàm, cười hì hì:” 24 tiếng trước mới cập nhật, tắo nén lại rồi.”
Thằng béo bản lĩnh gì không có, lên mạng kiếm loại phim phân giải cao này thì tinh như ma.
Giản Phàm ngứa ngáy, bỏ công bỏ việc đấy, lau tấy cười toét miệng xem, có điều lập tức không hài lòng:” Này Phế Phầm, mới có 2GB, xem không đã.”
Phí Sĩ Thanh gập ngón tấy đếm từng cái tên dụ dỗ:” Đây là bản uncensored đấy, Maria Ozawa, Maria tắkagi, Yamamoto Azusa, Rui Sakuragi, Yui Setom, Hitomi Shiraishi, Momo Aida ...v..v..v... Trải quả nhiều năm nỗ lực không ngừng nghỉ của tắo, cơ bản gom đủ em gái Nhật, còn Âu Mỹ cũng không ít, lấy không?”
Giản Phàm tắt máy đi, sợ cha nghe thấy, nghĩ một lúc, ánh mắt rất thiếu kiên quyết:” Mang bản di động ra đây, tắo tự chọn.”
“ Không vấn đề, ha ha ha.” Phí Sĩ Thanh gian kế thành công, ôm bụng cười:
Giản Phàm cũng cười theo, hai đứa tuy tính cách khác hẳn nhau, nhưng sở thích lại nhất trí cao độ, chỉ là đang cười nửa chừng thì ngưng bặt, áp giọng xuống: “ Không đúng, hết tặng rượu lại tặng bảo bối đáy rương. Nói! Có âm mưu gì, mày chưa bao giờ rộng rãi như thế.”
“ Đơn giản, giúp tắo tán đổ tiên nữ đó.” Phí Sĩ Thanh nói còn kém một cái liếm môi:
“ Xì, mau mau, kiếm chỗ nào mát mà xéo đi. “ Giản Phàm lập tức nhét MP4 vào tùi thằng béo, đẩy ra ngoài:
Phí Sĩ Thanh mặt mày đau khổ, chắp tấy vái:” Đừng, Oa ca, nể mặt Đảng và tổ quốc, giúp anh em một tấy đi, lại chẳng phải tán vợ mày.”
“ Mày phiền lắm, chuyện này đừng tìm tắo, nói cho mày biết, không được. “ Giản Phàm từ chối thẳng thừng, để con lợn này đi tán Tương Địch Giai là xúc phạm mỹ nữ, vốn y chỉ muốn lừa Phí Sĩ Thanh giúp đưa rượu, ai ngờ thằng này coi là thật. Lùi một vạn bước mà nói, Giản Phàm không muốn nhìn Phí Sĩ Thanh bị đả kích, thằng này chẳng bao giờ biết thế nào là trời cao đất dày:
Có điều lần này Phí Sĩ Thanh cực kỳ ngoan cố: “ Mày thương người anh em này được không, nể tắo bao năm phục vụ hầu hạ mày, giúp tắo đi.”
“ Hả? Mày hầu hạ tắo bao giờ? “ Giản Phàm kinh ngạc cực, đổi trắng thay đen cũng không thể tới mức này chứ: