Ba người bị lời Giản Phàm làm xúc động, tuy trong lời nói có cả ý trách móc cảnh sát bọn họ, chẳng dễ nghe, nhưng là lời thật, còn khả ái hơn những khẩu hiệu đường đường chính nghĩa, đội trưởng Tần gật gù: “ Các cậu hành động tuy lỗ mãng, nhưng bắt được hai nghi phạm trọng yếu nhất, chúng tôi lấy chúng làm mồi nhử hai tên còn lại, không có cậu, chuyên án này không thể phá được. Vì thế hôm nay tôi tới đây chủ yếu là để cám ơn:”
“ Cám ơn thì không cần, có thông báo này và mấy lời của anh là đủ rồi, anh nói xem tôi có oan không, tôi làm sai chuyện gì chứ? Nhưng mà vì chuyện này, hết bị chỉ đạo viên phê bình lại bị đồn trưởng phê bình viết kiểm điểm, về còn bị mẹ tôi mắng một trận, bị người trong đồn cười nhạo. Kiểm điểm tới giờ tôi còn chưa biết, có thông báo này là tốt rồi, tôi có thể ưỡn thẳng lưng lên, đi nói lý với họ, bằng vào cái gì mà suốt ngày từ sáng tới tối trách mắng tôi.”
Giản Phàm càng nói càng tức, giống như trẻ con bị oan ức gặp được người để trút bầu tâm sự vậy. Ba cảnh sát lại cười vui vẻ, Sử Tĩnh Viện cứ che miệng cười suốt, không ngờ chỉ là một thanh niên mới lớn, mang tâm tính trẻ con, hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.
“ Đồn trưởng Giản không phải là chú hai cậu à?” Tần Cao Phong chợt nhớ rằ:
“ Đúng thế.” Giản Phàm tất nhiên gật đầu:
“ Chú hai cậu và mẹ cậu giáo huấn cậu là chuyện nhà, chúng tôi không giúp được.”
“ À ... Phải.” Giảm Phàm ỉu xìu, mình có trăm cái lý cũng chẳng cãi lại mẹ:
Tần Cao Phong nhìn mà thương, nói thêm:” Còn một việc nữa, tuần sau lãnh đạo cục công an thành phố mở đại hội tuyên bố chuyên án 11.8 được phá thành công, đơn vị các cậu cũng được biểu dương, đội điều tra hình sự mời cậu và Tiêu Thành Cương tới tham dự.”
Ba cảnh sát cười nhìn Giản Phàm chờ đợi phản ứng của y, đội điều tra hình sự chính thức đưa ra lời mời với hai hiệp cảnh vô danh tham giả đại hội mừng công, đây là chuyện phá lệ, sáng nay gặp Tiêu Thành Cương, thằng bé đó nhảy cẫng lên.
Có điều họ lại lần nữa bất ngờ, Giản Phàm nghe chuyện này thì mắt đảo tròn nhìn ba người, hỏi:” Có tiền thưởng không?
“ À ...” Tần Cao Phong không nghĩ lại gặp được câu hỏi như thế, quảy sang Sử Tĩnh Viện:” Tiểu Sử, có tiền thưởng không?”
“ Chuyện này ... hình như ... chắc là ... có!” Sử Tĩnh Viện ấp úng, vẻ mặt cổ quái:
Vốn tưởng chàng trai trẻ này sẽ hí hửng không thôi, sau đó một tràng cảm tạ lãnh đạo, cảm tạ Đảng, ai ngờ trong mắt không có lãnh đạo, chỉ có nhân dân tệ.
“ Tôi hiểu rồi, nói cho cùng là chỉ lừa bách tính thôi, không đi ...” Giảm Phàm có cảm giác giống bị trêu đùa, tức giận từ chối:” Đi tới đó nhận cái cờ gấm về, khẳng định không phải của tôi, mà là công lao tập thể, lúc đó ngày cả lộ phí cũng không biết có được thanh toán không, mất tiền mất công đổi lấy mấy lời khen chót lưỡi sao, chửi thì chửi thật, thưởng thì thưởng giả, tôi đâu có bệnh. Không đi, ai thích đi thì đi.”
Ba vị cảnh sát đưa mặt nhìn nhau, hôm nay đúng là gặp phải quái nhân rồi, mặt lúc đỏ lúc trắng không biết nói sao. Chuyện này quả thực như Giản Phàm suy đoán, thưởng công cấp ba cho tập thể, chính là đồn công an Thành Quản, còn hai người Giản Phàm, Tiêu Thanh Cương chỉ là đại biểu cho huyện tham dự đại hội. Tần Cao Phong ít nhiều cũng hiểu, huyện không cánh nào thỉnh công hai hiệp cảnh, dùng cách này an ủi họ.
“ Cậu thật là, vinh dự của tập thể, cậu cũng có một phần mà.” Tần Cao Phong bị Giản Phàm làm lòng có chút phiền muộn, chuyện thể chế là vậy, đâu có cách nào:
“ Tôi không có thiện cảm với tập thể, vì tập thể cũng đâu có thiện cảm với tôi, xưa nay tập thể luôn bài xích tôi, bao gồm chú hai tôi. Đội trưởng Tần, anh đặt mình vào vị trí của tôi đi, mặc cảnh phục không có số hiệu, quần áo thì làm bằng vải rẻ tiền nhăn nheo anh có muốn đứng cạnh cả một đám cảnh sát uy phong không? Tôi không đi bêu mặt đâu... Mọi người đợi chút, thiếu chút nữa quên, nồi còn để trên bếp.”
Giản Phàm thấy sắc mặt ba người kia khó coi, đứng dậy bỏ đi, người khác kiếm cớ đi vệ sinh, y thì có chiêu mượn nồi.
“ Đứng lại.”
Một tiếng quát lanh lảnh làm Giản Phàm sợ rùng mình một cái, chân không dám nhúc nhích nửa phần, quảy đầu lại chỉ thấy nữ cảnh sát xinh đẹp kia đã đứng lên.
“ Giản Phàm, cậu ấm ức cũng được, có thành kiến với cảnh sát cũng được, nhưng tôi tin cậu có cảm giác chính nghĩa, nếu không đã chẳng nửa đêm truy đuổi tội phạm. Trong vụ án 11.8 có năm nghi phạm trong quá trình gây án nổ súng bắn hai bảo vệ, một người bị trọng thương mà quả đời, đây là vụ án nghiêm trọng chưa từng có tiền lệ trong khu vực quản lý của chúng tôi. Khi tỉnh thành công bố truy nã, có một cảnh sát bị thương, đã thành tảng đá đè nặng trong lòng cả đội, giờ vụ án được phá, tuy các cậu vô ý, nhưng làm chuyện chúng tôi không làm được. Đáng tiếc cấp bậc của chúng tôi không đủ, chức vụ cũng thấp, không có năng lực cho cậu vinh dự và phần thưởng nên có. Nhưng chúng tôi thay mặt toàn bộ anh em trong đội, biểu thị tôn kính và cảm tạ.”
Tần Cao Phong và cảnh sát còn lại cũng đứng lên:” Tiểu Sử nói rất đúng, vào lúc nguy nan cậu dám đứng rằ, xứng đáng có chúng tôi tôn kính, bất kể cậu có là cảnh sát hay không, xin tiếp nhận sự tôn kính của chúng tôi. Nghiêm, chúng tôi đại biểu đại đội điều tra hình sự sổ một, kính lễ.”
Tuy chỉ có ba người, nhưng mặt nghiêm trang, đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Giản Phàm, chính thức kính lễ.
Cái này quá long trọng rồi, đã bao giờ Giản Phàm được người khác tôn trọng như vậy, luống cuống chân tấy không biết làm sao, có chút xấu hổ, bình thường bị đám cảnh sát trong đồn quát tháo sai bảo, giờ nhận đại lễ như vậy, không quen chút nào.
Còn chưa kịp hồi tỉnh thì Tần Cao Phong cao lớn sừng sững như thiết tháp đặt hai bàn tấy to lớn lên bả vai có phần mảnh khảnh của Giản Phàm:” Chín giờ sáng thứ hai tuần sau, đại đội hình cảnh một số 189 đường Ngũ Nhất, toàn đội đợi cậu tới, lộ phí tôi chi trả.”
Nói xong không rườm rà, ba người chào lần nữa rồi đi xuống lầu, rời quán ăn.
Cái này, cái này ... mặc cho thường ngày mồm mép xẻo thịt người không thấy máu, tự nhận mặt dày vô độ, lúc này Giản Phàm cảm động nghẹn họng ... Mấy câu nói thậm chí khiến y hổ thẹn vì giác ngộ quá thấp, không đáng nhận kính lễ, mức độ nhân cách quá thấp, thực sự là thấp tới đỏ mặt.
Đến khi tỉnh lại chạy như bay xuống lầu thì chiếc xe cảnh sát đã đi xâ.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Giản Phàm xấu hổ xong thì thấy lâng lâng, tuy quá trình có gập ghềnh, nhưng dầu sao có một kết quả tốt. Đoán chừng sẽ không có phần thưởng, giấy khen cá nhân, có điều vinh dự thì nhận rồi, chạy như bay vào trong, như đứa trẻ con reo lên:” Cha, cha, cha ! ... Nhìn xem này, cha xem đi, con của cha thành anh hùng được lên báo nội bộ của hệ thống công an rồi đấy ...”
“ Hả, thế sao?” Giản Trung Thật xoay người quá nhanh thiếu chút nữa thì ngã, vừa mới cầm tờ giấy chưa kịp đọc gì thì đã bị Giản Phàm cướp lại, sau đó chạy mất:” Con đi đâu?”
“ Cha, cha chưa cần xem vội, con mang đi cho mẹ xem ... Con ba ba kia con ướp rồi, cha cho lên đun nhé, lát nữa con và mẹ tới cùng ăn! Nếu Lỵ Lỵ ở nhà thì tốt quá, xem nó dám cười anh nó nữa không?”