Dưới vách núi khói lam từ từ dâng lên, chẳng mấy chốc nữa sẽ nhấn chìm thềm gỗ trước căn nhà đá, cái áo thâm của Thái Tể trên dưới đều hở, giữ ấm rất kém, song Vân Lang không dám khuyên ông vào trong, tính ông ta rất cục cằn.
Nếu như không sớm biểu hiện ra chút gì đó thần kỳ, Vân Lang không biết Thái Tể còn đối tốt với mình như thế nữa không? Nghiêm túc mà nói, lúc này Thái Tể là mối đe dọa nghiêm trọng nhất của Vân Lang, nếu bị ông ta vứt bỏ, sẽ rất phiền.
Từng cuộn thẻ trúc được trải phẳng, biến thành hai cái giường, trên giường trải các loại da thú, một nửa làm đệm, một nửa đắp người.
Từ khi tới nơi này, đây là đêm thoải mái nhất của Vân Lang, Thái Tể tất nhiên ngủ trên cái giường còn lại, đến sáng tỉnh dậy không thấy ông ta đâu nữa, con hổ thì vẫn ở trong nhà, nó đang vờ vồ con hươu, sau đó ngoạm đầu hươu, nhưng không dùng lực, có vẻ nó thích vẻ mặt sợ chết khiếp của con hươu lắm.
Trông hai con thú, Vân Lang không khỏi liên tưởng tới hình ảnh y và bạn gái mình chơi đùa với nhau, cô ấy thường chỉ trích Vân Lang không chịu tiến thủ, Vân Lang trơ ra, khiến có lần y không tham gia một bữa liên hoan, bị cô gọi điện thoại nghiến răng nói trái tim y làm bằng đá.
Cô ấy nghĩ rằng mình chỉ đi vài ngày thôi, thế nào cũng về, giờ mình không về được nữa rồi, không biết cô ấy có đau buồn không, có hối hận vì những lời cay nghiệt cuối cùng nói với mình không? Hay thấy được giải thoát, vui vẻ kiếm nam nhân khác cho cô ấy cuộc sống thể diện hơn rồi?
Vân Lang đoán chừng mình chẳng bao giờ biết được, thở dài kéo con hổ đã dọa cho con hươu sợ nhũn người lại.
Dùng thời gian ngắn nhất kiến lập quan hệ thân mật nhất với con hổ là chuyện Vân Lang luôn âm thầm thực hiện, giờ xem ra, tiến triển không tệ.
Con hổ rất thích được Vân Lang chải lông cho, hoặc là nó đơn thuần thích được chăm sóc, Vân Lang quan sát rồi, Thái Tể đối xử với nó rất tệ, quát tháo ra lệnh, hơi không vừa lòng là đấm đá.
Có lẽ đó là cách Thái Tể gây dựng quan hệ chủ phó, đối với một con dã thú mà nói, vị vương mà nó thuần phục từ nhỏ, là vương cả đời của nó.
Hôm qua làm được quần áo rồi, hôm nay mục tiêu của Vân Lang là làm một đôi giày, y có rất nhiều da thú, trong đó có một tấm da sói già, sẽ là nguyên liệu chủ yếu.
Da sói màu xám, là màu Vân Lang rất thích, nhưng trước đó cần phải cạo lông của nó, sau đó lấy năm lớp da cạo được dùng một miếng da sói bọc lại, tạo thành cái đế giày, rồi dùng dây đai nối hai bên giống như dây xép xăng đan, cuối cùng phủ lớp da thú nữa lên là xong, dễ thôi mà.
Lý thuyết nghĩ thì đơn giản lắm, chế tác rất khó.
Da sói vừa dày vừa dai, cái kim của Vân Lang rất vô tích sự, đâm nhẹ thì không xuyên qua được da sói, đâm mạnh là nó cong ngay.
Làm từ sáng tới trưa, thứ Vân Lang thu được là hai bàn tay đầy vết rộp, còn công việc không tiến triển gì hết, đành phải dừng lại.
Vân Lang cực kỳ hi vọng Thái Tể có thể kiếm cho y một bộ công cụ thợ rèn, để xem có thể làm ra được công cụ thích hợp dùng hay không?
Kế hoạch vậy là phá sản rồi, thế nên sẵn hôm nay Đại Vương cũng ở nhà cùng mình nên suốt cả buồi chiều, Vân Lang quyết định đi khám phá khu rừng gần ngôi nhà đá, phía sau nhà đá có chẳng cỏ rộng chừng nửa cái sân bóng, tiếp đến là rừng cây tạp giao.
Rừng núi nơi này sản vật cực kỳ phong phú, không nói hoa quả và rau rừng khắp nơi khiến y bực tức chửi Thái Tể sống ở giữa đống báu vật này mà không khác gì dã nhân, y còn kiếm được hai thứ gia vị mọc hoang, là hoa tiêu và bát giác, còn cẩn thận cho con hươu ăn thử, nó ăn ngay, vậy là không vấn đề gì.
Có Đại Vương đi theo, Vân Lang tự tin đi sâu hơn nữa vào rừng, gặp rất nhiều nấm thông, song y cẩn thận không hái về ăn, ăn gì cũng được, riêng nấm cẩn thận dù là loài không độc nhưng mọc hoang vẫn có nguy cơ nhất định.
Hài lòng đeo gùi chất đầy rau quả rừng cùng hai thứ gia vị quý giá về.
Có hai thứ này, chỉ cần thêm một nhúm muối nữa thôi, Vân Lang thấy tối nay mình có thể làm được nồi thịt thỏ cực ngon.
Tương lai chưa rõ, Vân Lang chưa biết gì về thời đại này để có tính toán lâu dài, bởi thế tạm thời y quyết định sống ngày nào là phải sống thật tốt, không uổng phí cuộc đời mới của mình.
Thịt thỏ nấu trong hũ gốm chẳng ngon như trong tưởng tượng, thứ động vật này thịt rất nhạt, lại còn nặng mùi nữa, chẳng phải thứ thịt ngon. Vân Lang nếm thử thấy khó nuốt liền thêm vào một miếng thịt lợn rừng mỡ màng, không ngờ mùi vị khá hơn hẳn, giờ thêm vào gia vị nữa, thế là thơm phưng phức.
Thế là Vân Lang rút ra một kinh nghiệm, thịt thỏ không phải thứ để ăn riêng rẽ, hoặc là không thể nấu riêng mỗi thịt thỏ được.
Cơ mà Thái Tể không phải chuyên môn đi săn, hình như ông ta chỉ thuận tay bắt, cho nên kỳ thực ông ta đa phần mang về đa phần là thỏ, béo múp, ăn liền ba ngày thì món ăn ngon tới mấy cũng thành rác rưởi.
Rác rưởi với Vân Lang thôi, chứ ông ta vẫn cứ ăn ngon lành, chẳng cần biết y làm nhiều hay ít, cứ làm ra bao nhiêu là ông ta ăn bấy nhiêu, dù nước canh cũng không sót lại chút nào.
Nhìn cách ông ta ăn ngon lành làm bất kỳ ai chê bai thức ăn đều thấy hổ thẹn.
Thế là Thái Tể dần dần có thói quen về đúng giờ, vì ông ta phát hiện, Vân Lang làm món ăn rất ngon, nếu để nguội sẽ kém hơn nhiều.
Lợi ích rất rõ ràng, không lâu sau Thái Tể mang về cho Vân Lang nào là đe sắt, chùy sắt, nào là kìm sắt, đao sắt, khiến y thêm khẳng định, quanh đây không chỉ có người ở, hẳn còn là nơi tụ cư đông đúc nữa.
Mặc dù sắt có lớp rỉ sét dày, song Vân Lang rất vui mừng.
Trước tiên phải đắp một cái lò đơn giản đã, gần đó có đất sét rất thích hợp, Vân Lang dùng thừng bện một cái sàng dùng để sàng bùn.
Bùn mịn được sàng ra ngâm trong chum nước, dùng chân dẫm cho thật nhuyễn, riêng việc dẫm cho mềm bùn thôi mất ba ngày, Thái Tể chẳng giúp gì, vì ông ta còn đi tuần sơn, còn không thì ông ta cũng chỉ đứng nhìn.
Bằng vào cái thân thể da non thịt mềm này của Vân Lang, làm cái gì cũng vất vả, đào được cái hố nông đắp lò mà tốn nửa ngày, thở không ra hơi. Sau đó mang tính báo thù ném hết khúc củi tốt mà Thái Tể dùng dự trữ vào, cho lửa đốt, khi khói đen tan đi thì bịt hết lỗ thoát khói và lỗ cho củi của lo lại, bắt đầu sửa soạn đống chùy sắt đe sắt rỉ sét của mình.