Thái Tể trước lúc tiến vào, thần sắc khó phân biệt cảm tình nói Vân Lang: “ Đây là nơi ở của Thần Vệ doanh, trước khi xích sắt quay trở về chỗ cũ thì có thể đẩy cửa đá ra, một khi nó quay về thì cửa đá khóa chặt, nhớ, cửa đá mỗi ngày chỉ mở ra một lần.”
Vân Lang hồi hộp gật đầu, y biết mà hai nghìn người ẩn nấp ở đây thế nào có bí mật lớn, hít sâu lấy lại sức lức, nhìn vị trí xích sắt để ghi nhớ, sau đó đi vào khe hở, không ngờ vừa vào cửa xô ngay phải Đại Vương, cái con này cố ý, đôi mắt xanh lè của nó trong bóng tối nhìn rất sáng, rất đểu cáng.
“ Nắm đuôi nói mà đi.” Thái Tể không hề có ý châm lửa:
Cái sơn động này rất lớn, vì Vân Lang đi tới một tuần hương, nhưng không khí không lưu thông, đầy mùi thối mốc, chỉ là chưa tới mức làm người ta khó hít thở thôi.
Thái Tể lần mò bóng tối đẩy một cánh cửa, đợi Vân Lang và Đại Vương đi qua liền đóng lại.
Ánh lửa đỏ sậm to bằng hạt đậu xuất hiện, Vân Lang nghe thấy tiếng Thái Tể thổi bấc lửa, chẳng mấy chốc đốm lửa biến thành ngọn lửa, cuối cùng cả gian phòng được thắp sáng.
Đây là một kho vũ khí, trên giá gỗ lớn là vô số qua, mâu, kiếm, kích, còn có cả loan đao thứ vũ khí mang phong cách dân tộc thiểu số phía tây, trên tường treo cung nỏ, Tần nỏ chiếm đại đa số.
Đây là công cụ giết người ưu mỹ, dù phủ bụi chăng nữa lớp sơn đen ngoài vẫn ánh lên dưới đèn.
Vân Lang lấy ngay một cái Tần nỏ xuống xem dưới đen, linh kiện của nó làm bằng đồng thau, vẫn đầy đủ chứ không giống cái Thái Tể đưa y làn trước, kết cấu vô cùng hợp lý, chẳng trách Tần nỏ vang danh thiên hạ.
“ Không cần quá si mê, sau này ngươi có thời gian xem nó, chẳng lẽ ngươi định làm một tên tượng nhân thấp kém hay sao?” Thái Tể không hài lòng với một số hứng thú thấp kém của Vân Lang:
Vân Lang không ngừng xem xét vũ khí trên giá, bản tính dân kỹ thuật trỗi dậy, hưng phấn nói: “ Gia gia, cháu ở lại đây được không?”
Thái Tể cau mày: “ Nơi này là đất âm, không thích hợp cư trú.”
“ Mười ngày nửa tháng không thấy mặt trời không sao mà.” Vân Lang nài nì, với y, nơi này chẳng khác gì một kho báu:
Thái Tể không nói lời nào, cầm thanh củi châm lửa, sau đó mở cửa ném ra, chỉ thấy thanh củi bay vòng vòng trên không, chiếu sáng mặt đất trống ngoài phòng.
Nhìn thoáng qua cảnh tượng ấy thôi mà Vân Lang tưởng chừng lông tóc toàn thân muốn dựng lên, chẳng trách vì sao Thái Tể dẫn y vào đây, nhưng lại bắt y mò mẫm trong bóng tối, không cho nhìn xung quanh.
Bởi vì ngoài kia đầy xương cốt, cái ngồi, cái thì chất thành đống, xương trắng ởn, hốc mắt đen xì, cái mồm chỉ còn răng như đang cười ghê rợn.
Cạch cạch cạch ...!
Hai hàm răng Vân Lang bất giác va vào nhau cành cạch.
Thái Tể giọng muôn phần bi thảm: “ Có còn muốn ở đây nữa không?”
“ Không, không, gia gia, chúng ta về núi thôi.” Vân Lang cảm giác rõ ràng từng cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, khao khát lớn nhất của y là nhanh chóng rời khỏi đây:
“ Không được, từ hôm nay trở đi, cứ mỗi mười ngày, ngươi phải ở đây một tối, ta sẽ ở cùng ngươi ba lần, sau ba lần, ngươi ở một mình.” Thái Tể đột nhiên nói ra một chuyện khiếp đảm:
Vân Lang thất kinh, nói gần như hét lên: “ Đây là hài cốt người chết, truyền bệnh dịch đấy, cháu không muốn chết ở đây.”
Thái Tể giọng âm u:” Không có dịch độc đâu, mỗi cỗ thi thể ở đây đều được dùng nước sôi nấu qua, tới khi chỉ còn lại xương cốt, không còn thịt lấy đâu ra dịch độc truyền bệnh.”
“ N, n, nấu? Ăn thịt người à?” Răng Vân Lang càng đập một cách không kiểm soát:
Thái Tể châm sáng ngọn đuốc trên tường, đi tới bên đống xương cốt, lẩm bẩm cái gì đó, Vân Lang cảm tưởng như ông ta đang chào hỏi họ, cảnh tượng rùng rợn cực điểm.
Mãi lâu sau mới nghe ông ta thảm thương nói:” Có gì mà sợ, thi cốt nơi này toàn là phụ tổ huynh đệ ngươi, sau khi họ chiến tử, người có thể thu được xác đều được mang về, sau khi nấu lên cho thịt rời hết ra thì đem đặt nơi này, đợi có người dùng xương cốt của họ, chế tác thành tượng chiến binh, đời đời kiếm kiếp bảo vệ bệ hạ, đợi bệ hạ từ Cửu U trở về.”
Khi một người dùng vẻ mặt nghiêm túc kể ra một câu chuyện điên rồ, đồng thời thực thi nó, cho dù người đó tỉnh táo thì kỳ thực đã điên rồi.
“ Gia gia đã già lắm rồi, đợi khi ta chết, ngươi cũng phải làm theo đó, đem hài cốt của ta tới đặt cùng họ. Giả như, ta nói giả như, ngươi có năng lực tìm được công tượng làm thành tượng chiến binh, nhớ làm ta uy mãnh một chút, đừng quên phôi phục lại dáng vẻ của ta trước khi bị hủ hình (thiến).”
“ Gia gia đã bao thọ rồi?” Vân Lang có nén kinh hãi trong lòng xuống, run run hỏi:
“ Đã uổng phí bốn bảy cái xuân thu.”
“ Gia gia mới bốn bảy tuổi?” Vân Lang không kìm được thét lên, nói ông ta bảy bốn tuổi còn tin được, chứ nói bốn bảy tuổi thì sao có thể:
“ Hoạn quan luôn già nhanh hơn một chút ... Được rồi, điều cần nói đã nói, mau kiếm chỗ ngủ đi, mai còn dậy sớm, nhân lúc trời tối rời núi.”
Trong đầu Vân Lang như có nồi nước đang sôi, máy móc chấp hành lời Thái Tể, cực kỳ thiếu tự nhiên tới bên Đại Vương, kéo cái móng lớn của nó ra, trải tấm áo choàng xuống đất, nằm trong lòng ấm áp của nó.
Nằm một lúc thấy không yên tâm, lại rúc sâu hơn, đem cả móng của nó đặt lên người mới khép mắt lại được.
Bên trong mỗi một tượng chiến binh là một cỗ thi thể?
Ý nghĩ đó như con bạch tuộc bám chặt vào đầu y, không dứt ra được, nhưng mà chưa bao giờ nghe thấy báo chí truyền hình nói tới việc này, viện bảo tàng cũng không có, những tượng bị vỡ toàn là đất bên trong, có thấy xương cốt đâu?
Tiếng ngày của hổ mang theo nhịp điệu đặc biệt, sự nguy hiểm của vị vương sơn lâm lúc này làm Vân Lang yên lòng, dần dần thiếp đi.
Trong mơ Vân Lang chiến đấu với cương thi suốt cả đêm, còn la hét, Thái Tể bị tiếng hét của y đánh thức, nhìn y tay chân múa may, rất hài lòng.
Ngủ trong một không gian kín cơ bản làm người ta đánh mất khái niệm thời gian, thêm vào gặp ác mộng, khi Vân Lang được Thái Tể gọi dậy, thậm chí còn thấy mệt mỏi hơn trước khi ngủ, toàn thân ê ẩm.
Thái Tể không đưa Vân Lang ra từ cửa ở vách núi, mà lấy cái thang dây, buộc vào một cái cọc gỗ.
Đại Vương leo thang dây rất vững, bốn chân nó không ngừng giao nhau, chẳng mấy chốc biến mất vào bóng tối đối diện.