Vừa mới ra tay chiêu đầu đã bị trúng ngay một đấm thẳng vào mũi, nhưng lâm nguy không loạn, thậm chí chẳng thèm kêu một tiếng, tay trái Hoắc Khứ Bệnh cũng thụi một cú vào sườn Vân Lang, cơn đau xoáy vào tim làm Vân Lang thiếu chút nữa phải kêu lên, không ngờ ra đòn với người không phòng bị mà chẳng chiếm lợi thế.
Chỉ là mũi người vô cùng yếu ớt, sao chịu nổi một đòn mạnh như vậy, Hoắc Khứ Bệnh mắt nổ đom đóm, máu mũi phun ra, làm xung quanh hét kinh hãi.
Vân Lang trúng một đấm mạnh tới không thở nổi, song y từ nhỏ đánh lộn kinh nghiệm cực kỳ phong phú, bản tính càng lỳ lợm, hai chân vẫn dựa vào nghị lực chống đỡ, tay phải ra đòn cực kỳ tàn bạo vào huyết thái dương của Hoắc Khứ Bệnh đang cố cầm cự.
“ Cẩn thận.” Đám bạn la hoảng:
“ Á.” Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc không nhịn được kêu thành tiếng rồi, loạng choạng thoái lui hòng ổn định lại thế trận:
Vân Lang nào cho hắn cơ hội ấy, nhảy bổ lên người Hoắc Khứ Bệnh, cưỡi lên người hắn, cho một cú đấm vào gáy, chỉ một phát là làm đối phương nhũn ra đất, máu mũi trào ra cả đống.
“ Không xong rồi.” Cả đám Vũ Lâm ùa tới, song không phải nhắm vào Vân Lang mà là xem xét thương tích Hoắc Khứ Bệnh:
Chỉ trúng một đòn mà Vân Lang phải thở mấy hơi mới hồi khí được, mở túi lấy hai rễ tam thất ném cho đám Chuử Thiếu Tôn đang đỡ Hoắc Khứ Bệnh lên: “ Nấu canh, hoặc đem tán thành bột cho vào rượu, hiệu quả tự rõ.”
“ Đánh người xong mà định đi như thế à?” Đám Vũ Lâm thiếu niên bao giờ chịu thua thiệt trước người ngoài thế này, từ chấn kinh tỉnh lại, cản đường Vân Lang:
“ Để y đi.” Hôn mê thời gian ngắn, Hoắc Khứ Bệnh tỉnh lại từ chối sự giúp đỡ của bằng hữu, tự mình lảo đảo đứng lên, bất chấp máu mũi vẫn chảy, lớn tiếng nói:” Gia gia trúng gian kế của ngươi chưa chết, dám đánh nữa không?”
Vân Lang phát ra âm thanh giễu cợt:” Trước tiên hãy cầm máu đi đã, không bị ta đánh chết lại mất máu mà chết, cữu cữu ngươi sẽ kiếm ta gây phiền toái.”
Nhắc tới Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh tức thì bùng phát như Hỏa Diệm Sơn, gầm gừ:” Ta là Hoắc Khứ Bệnh, không phải Vệ Khứ Bệnh, chúng ta đánh lần nữa”.
Nói rồi đẩy Chử Thiếu Tôn ra chuẩn bị xông tới.
Vân Lang thầm rủa vừa rồi còn quá nương tay, lùi lại:” Hôm nay ngươi thua rồi, muốn đánh tiếp chọn thời gian.”
Hoắc Khứ Bệnh không cầm được máu mũi, đầu óc váng vất, biết tình hình không ổn rồi, cú đấm kia có khi làm lệch mũi, không tiện tái chiến nữa: “ Ngày mai.”
“ Ai rảnh chơi trò trẻ con với ngươi, ta còn bao nhiêu sách chưa đọc hết đang đợi, ngày này năm sau, không gặp không về. “ Vân Lang nói xong quay đi sờ sờ túi tiền của Hoắc Khứ Bệnh trong lòng, cười rõ đểu không khác gì điệu cười con hổ nào đó: “ Quả nhiên là con dê béo.”
Hoắc Khứ Bệnh lúc này đã bình tĩnh lại, để cho đồng bạn chữa trị, hỏi với theo:” Ngươi là ai?”
“ Vân Lang, Tấn Vân thị, người Tần xưa.” Vân Lang vừa đáp vừa dắt con hươu đi xa dần:
Chử Thiếu Tôn nghiến răng: “ Hoắc Khứ Bệnh, ngươi đánh xong rồi, tới lượt ta, ta rất muốn đấm vào cái mắt khó ưa của y.”
Hoắc Khứ Bệnh tay cầm hai củ tam thất, lắc đầu: “ Y là của ta, không cho các ngươi tranh, Van Lang? Tấn Vân thị? Người Tần xưa. Gia gia nhớ rồi, ngày này năm sau gia gia đợi ngươi.”
….
Cú đấm của Hoắc Khứ Bệnh cực mạnh ...
Vân Lang dùng cánh tay kẹp chặt sườn giảm đau, bề ngoài cố làm ra vẻ bình thường hiên ngang bước đi, thế nhưng tới khi rời khỏi tầm mắt đám Hoắc Khứ Bệnh, tới nơi vắng vẻ bên đường thì không nhịn được nữa, lảo đảo ngã xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn ra to như hạt đậu.
Đối với chuyện nhịn đau thì kinh nghiệm của y đã quá phong phủ, y đã trải qua sự đau đớn người thường cả đời có lẽ chưa nghĩ tới, hôm nay sở dĩ thắng được Hoắc Khứ Bệnh chẳng phải do võ nghệ cao cường, hoàn toàn là vì có thể nhịn đau phát động phản kích.
Nếu Hoắc Khứ Bệnh có năng lực nhịn đau tốt hơn hoặc tương đương y, Vân Lang mà không chạy thì hậu quả khó lường, khốn kiếp thật, tiểu tử đó vóc dáng không chênh lệch với mình là bao, vậy mà đấm như búa bổ vậy.
Đây là kinh nghiệm quý, ăn một cú đấm này đáng lắm.
Đau đớn dần dần tan đi, Vân Lang cởi áo ra, thấy sườn hồng rực, khỏi phải nói ngày mai mảng hồng này sẽ biến thành màu tím, nén đau đưa tay sờ, may quá, xương không có vấn đề gì, chỉ là bây giờ thở thôi cũng đau.
Lấy ra một củ tam thất, Vân Lang chịu đắng ăn xuống, lúc sau đứng lên, nhìn mặt trời sắp lặn, chuẩn bị theo bản đồ tới Cung Nô thôn mà Thái Tể nói tá túc một đêm.
Y vừa mới đứng dậy, một bóng người khổng lồ đổ sập xuống người, cùng lúc đó nghe thấy con hươu sao ré lên tiếng kinh khủng. Mùi hôi thối đầy khoang mũi, Vân Lang cảm thụ được, mình đang bị một nam nhân đè ở dưới sườn.
Người đó cực khỏe, Vân Lang lại đang bị trọng thương, căn bản không cách nào kháng cự, tích tắc y đưa ra quyết định, từ bỏ mọi phản kháng, thả lỏng thân thể, vờ ngất xỉu.
Nam tử thấy Vân Lang không phản kháng nữa, cười khùng khục lấy ra một đoạn thừng gai, buộc chặt tay chân Vân Lang.
Con hươu cũng bị đẩy ngã xuống đất, hai tên nam tử lực lưỡng cẩn thận buộc bốn chân nó, nhẹ nhàng hơn đối phó với Vân Lang nhiều.
“ Lương Giáp, nhẹ tay thôi, đó là bảo bối tuyệt thế, chúng ta hi vọng dựa vào nó kiếm tiền đấy.” Nam tử trói xong Vân Lang lớn tiếng quát:
Thì ra đám khốn này chủ yếu nhắm vào con hươu, mình bị theo dõi rồi, Vân Lang vờ lờ mờ tỉnh lại: “ Chư vị hảo hán, trong nhà tiểu tử có ít gia sản, nếu các vị tha cho ta, ta hai tay dâng lên.”
Tên cầm đầu râu ria như người rừng, quần áo thì chắp vá chỗ da thú chỗ là vải, không ra thể loại gì, ống tay ống chân đều buộc gọn gàng không thùng thình, tám phần là thợ săn, hắn cười lớn: “ Chuyện này không phiền tiểu lang quân phí tâm, xem ngươi ăn mặc là biết trong nhà có nổi mấy tiền. Song con thần lộc này thì lại được giá đấy. Tiểu lang quân, chúng ta thương lượng đi, huynh đệ bọn ta ra tay cũng là vì tiền lương thôi, chỉ cần ngươi không chúng cự, để bọn ta bán tới nam phong quán, sẽ không ngược đãi ngươi, thế nào?”
Nam phong quán? Là kỹ viện nam? Vân Lang nghe thấy cái tên đó đã kinh hoàng, rối rít nói: “ Trong lòng ta còn có một túi tiền, có ba lượng bạc tốt, ta đưa bạc cho các ngươi, các ngươi thả ta ra nhé?”
Tráng hán cười to, đưa bàn tay bẩn thỉu vào lòng Vân Lang, rút ra túi tiền của Hoắc Khứ Bệnh: “ Bọn ta biết, tiểu lang quân còn tiền không? Nếu còn, bọn ta nói không chừng tha cho ngươi đấy.”
Hai tên đại hán khác cười hô hố rất thô bỉ, Vân Lang thống khổ nhắm mắt lại.
“ Chu Khánh, Lương Giáp, mau khiêng hươu đi, nơi này cách đường lớn quá gần, nếu bị Vũ Lâm quân phát hiện chúng ta phá hỏng quy củ, lúc đó mất đầu là chuyện nhỏ đấy, đi mau.” Tráng hán ra lệnh:” Tiểu lang quân do ta vác, cẩn thận, đừng để con hươu bị thương, con non trong bụng nó đáng tiền hơn mạng các ngươi.”