Bây giờ trong nhà, người buồn bực nhất là Đại Vương, vì đột nhiên có thêm hai con hươu con.
Hươu mẹ đã sinh con vào tháng năm lúc cỏ cây tươi tốt nhất, vì cả mùa đông nó cũng không bị đói, cho nên sữa đầy ắp, cả hai con non đều sống khỏe mạnh, bọn chúng sinh ra không biết sợ con hổ to đùng ngồi lù lù ở bên cứ nhìn lại hít, thậm chí chúng còn rất thích chạy tới dưới bụng Đại Vương tìm sữa bú.
Điều này làm Đại Vương vô cùng bối rối, đã nhiều lần nó ngậm đầu hươu con trong miệng, cuối cùng không cắn ... Hươu con lại cứ thích trò chơi đó, rảnh rỗi đưa đầu tới bên mồm Đại Vương.
Đại Vương vì giữ uy nghiêm của vị vương bách thú, từng đuổi hai con hổ khác trong núi đi, khiến cho bây giờ nó muốn kiếm một đồng bọn cũng không được.
Con hổ khác chỉ cần ngửi thấy mùi nước tiểu đầy vị kích thích tố là tự động trốn xa mười dặm.
Nó đang rất cô đơn.
Vân Lang cũng thế, từ lúc xuống núi, chứng kiến khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, y khó tĩnh tâm được, giờ thân thể thành thiếu niên, lại thêm vào mỗi ngày ăn lượng lớn thịt, vì tiêu hao tinh lực dư thừa, Vân Lang và Đại Vương gần như đi khắp ngóc ngách hậu sơn của Lý Sơn.
Một ngọn núi có quý giá hay không ở chỗ nó sản xuất ra cái gì, Ly Sơn hiện giờ khác xa với ngọn Ly Sơn đời sau, chỉ riêng việc thác, suối nước ở khắp nơi đã ăn đứt rồi.
Ở nơi này mà ngâm " Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây. " sẽ vô cùng hợp cảnh, cũng vô cùng vô sỉ.
Gấu thì không đánh nổi hổ, chỉ biết dùng cái móng lớn ôm lấy đầu chổng cái mông to tướng lên, hi vọng Đại Vương ngoạm một miếng thịt ở mông nó là được, chớ hại mạng nó.
Vân Lang đuổi Đại Vương đi, con gấu chạy hùng hục vào rừng, trước khi đi còn quay đầu nhìn một cái đầy cảm kích.
Đại Vương mỗi ngày đều đánh dã thú trong núi một trận để củng cố địa vị của nó.
Rất nguyên thủy, nhưng rất hữu hiệu.
Nhìn cái mông be bét của con gấu là biết mấy năm qua nó sống thê thảm ra sao.
Vân Lang không thoải mái, Đại Vương không thoải mái, một người khác càng không vui vẻ gì.
…………. ……………..
"Phập!"
Một mũi tên xé không khí, ghim trúng một cái cọc gỗ, đuôi tên đột nhiên xòe ra, giống như bồ công anh bị người ta xé nát.
Hơn một tháng trôi qua rồi, cái mũi Hoắc Khứ Bệnh vẫn cứ lệch, cú đấm của Vân Lang đã làm sụp hẳn sống mũi của hắn, nơi đó toàn sụn, muốn lành hẳn sẽ rất tồn thời gian.
Hoắc Khứ Bệnh mỗi lần soi gương là lại nổi cơn lôi đình.
Vệ Thanh mặc một chiếc áo thâm màu xanh, áo bào không buộc đai, bị gió sớm thổi bay phần phật, đứng ở hậu hoa viên nhìn Hoắc Khứ Bệnh bắn cung đã rất lâu rồi, thấy hắn lại lần nữa bắn tên ghim chặt vào bia, lớn giọng nói: “ Cung kéo tám phần thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh chẳng những không nghe còn ném cả cung tiễn xuống đất, dẫm mạnh lên.
Vệ Thanh mặt không thay đổi đi tới, đột nhiên co chân, đá một phát vào mông Hoắc Khứ Bệnh, cú đá rất nặng, Hoắc Khứ Bệnh phi hành trên không hơn một trượng, mông chạm đất rồi vẫn lăn lông lốc trên bãi cỏ.
Không thèm để ý tới hắn, ông ta cúi xuống nhặt cung tên lên, phủi bụi đất trên đó, thậm chí còn vuốt lại đuôi tên bằng lông vũ rồi đem trả về chỗ cũ.
“ Người không tôn trọng vũ khí của mình thì không xứng dùng chúng.” Vệ Thanh nói xong đi thẳng vào chòi nghỉ mát, trong đó có phụ nhân xinh đẹp cao quý đang mỉm cười ôn nhu vẫy gọi.
Trường Bình công chúa là một phụ nhân rất biết nghe lời, phụ thân muốn gả nàng cho Trường Bình hầu Tào Thọ, nàng liền gả cho Tào Thọ. Tào Thọ chết, phụ thân muốn gả nàng cho Nhữ Âm hầu Hạ Hầu Pha, nàng liền gả cho Hạ Hầu Pha. Sau khi Hạ Hầu Pha chết, hoàng đế đệ đệ của nàng thấy Vệ Thanh mất phu nhân một mình nuôi ba đứa con không tệ, nàng lại nghe lời gả cho Đại tướng quân Vệ Thanh.
Mặc dù đã gả ba lần, Trường Bình công chúa vẫn phong tư tha thướt, xinh đẹp mê đắm lòng người, thế nên nàng được gả cho Vệ Thanh coi như ban thưởng lớn nhất của hoàng đế với Vệ Thanh.
Nếu như có người hỏi nữ nhân quyền thế nhất Đại Hán là ai, mọi người nhất định sẽ nói là Hoàng thái hậu Vương Chí, nếu có người hỏi, nữ nhân nhiều tiền nhất Đại Hán là ai, chỉ có hai người, một là Trưởng công chúa, một người khác chính là Trường Bình công chúa.
Một người nhận quá nhiều hối lộ mà thành cự phú, một thì dựa vào không ngừng gả cho người mà tích lũy được lượng lớn tài sản.
Nay phủ Đại tướng quân sở dĩ ăn tiêu chi dùng xa xỉ là đều nhờ phúc khí của Trường Bình công chúa.
Tóc mai đã có vài sợi bạc, Vệ Thanh không mang tới cảm giác già cả xuống sức, mà như kiếm sắc chờ tuốt ra khỏi vỏ, ông ta vừa ngồi xuống, Trường Bình công chúa liền ân cần rót cho một chén rượu:” Tội gì cứ làm khó Bệnh Nhi?”
Vệ Thanh hừ một tiếng:” Thiến niên thì tính cách phải phóng khoáng, ẩu đả là chuyện thường, vậy mà vì một lần đánh nhau thua mà để bụng mãi, tương lai sao đương trọng trách?”
“ Nó không như lang quân, từ nhỏ cơ khổ, dựa vào kiên định bền bỉ từ nô phó đi lên thành Đại tướng quân, từng chịu khổ, từng chịu tội, tất nhiên hiểu thói đời bạc bẽo. Còn chưa nói đám Kháng Nhi cứ suốt ngày trêu chọc, ài, lang quân lạ gì ...” Trường Bình công chúa cười nhẹ khuyên can, chuyện này nàng nói không phải một lần, nhưng với người cố chấp như Vệ Thanh, phải khuyên can liên tục.
Mẹ Hoắc Khứ Bệnh tư thông với Bình Dương huyện lại Hoắc Trọng Nhụ nên sinh ra hắn, từ nhỏ đã cực kỳ tự ti, lại thêm đám con của Vệ Thanh cứ lấy chuyện này ra chế nhạo, cho nên ở bất kỳ chuyện gì cũng giành phần thắng cho bằng được, đột nhiên bị thua thiếu niên cùng tuổi, sao dễ nguôi ngoai.
Vệ Thanh quanh năm bận rộn việc quân, chuyện nhà không để ý, chỉ biết thở dài.
“ Tấn Vân thị là danh môn đại tộc, huyết lộc tuy không rõ ra sao còn cần kiểm tra, song cái danh huyết sâm thì là thực đấy. Bản cung lấy huyết sâm, tìm đại phu thí nghiệm qua, đúng là thuốc tốt bổ huyết, sinh huyết, thông kinh hoạt lạc, nếu phối hợp với phương thuốc khác, sẽ thành kim sang dược tốt nhất.” Trường Bình thấy Vệ Thanh mặt vẫn đen xì, biết khó lay chuyển ông ta, chuyển chủ đề: “ Không biết ra tìm ra Vân Lang chưa?”
Vệ Thanh lắc đầu: “ Trong cả dải Trường An chỉ có ba hộ họ Vân thôi, hai là dân đen, một là hành thương, Tả Nô đã tra hỏi, đều không có con cháu nào tên Vân Lang. Mà nhìn hoàn cảnh bọn họ, cũng không thể bồi dưỡng ra loại nhân tài ấy.”
Trường Bình công chúa hơi thất vọng, một mình Vân Lang chưa đáng để nàng bận tâm, nhưng liên tưởng tới sự việc khác gần đây thì đáng nói rồi, phương cách nuôi huyết sâm kia nàng chưa từng nghe nói, mà từ sau khi Đổng Trọng Thư hiến mỹ nhân, các gia tộc ẩn thế có vẻ bất an, các nhân vật lâu năm ít xuất hiện nhân gian bắt đầu có hoạt động. Hoài Nam vương hiến lên thứ lạ, rồi Cử Tử của Mặc gia cũng đã chân bước hồng trần, nàng rất nghi ngờ Vân Lang cũng là người gia tộc ẩn thế, những người đó không thể xem thường.
(*) Đổng Trọng Thư hiến mỹ nhân: kỳ thực là sự kiến hiến sách cho Hàn Vũ Đế, gọi là Thiên nhân tam sách vô cùng nổi tiếng, sau đó ông ta đề xuất “bãi bỏ bách gia, độc tôn nho thuật”, các gia tộc ẩn thế ở đây chính là bách gia.