Chương 39: Nàng là Trác Cơ, con gái Trác Ông … (1)
“ Á, Hổ!”
Một tiếng thét chói tai phát ra từ phía dưới nhưng người càng khiếp vía hơn lại là Vân Lang đang nấp sau tảng đá, y phản ứng cực kỳ chuyên nghiệp, không chút mảy may suy nghĩ, không để chậm một giây, y thả mình lăng lông lốc theo dốc, khi vừa lẫn mình vào trong bãi cỏ cao là lồm ngồm bỏ chạy, chạy trối chết không quay đầu lại lấy một lần.
Đại Vương nhìn Vân Lang chạy xa, lại nhìn đám nữ tử ôm nhau thành đống trong ao, ở đây có trò chơi nó rất yêu thích, thế là nhảy ra khỏi mô đất, gầm một tiếng dữ dội khiến đám thiếu nữ sợ chết khiếp sau đó xoay người lao vút đi như gió.
Thiếu nữ được vây vào giữa không quá sợ hãi, khi thị nữ phát hiện ra hổ, nàng nhanh tay kéo một tấm vải che lấy ngực, con hổ lao xuống mới hoa dung thất sắc.
Con hổ tới bên ao nước gầm một tiếng vang dội, những người khác sợ xỉu hết rồi, nàng nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt nới tới khi con hổ chạy đi.
Bên tai nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng la hét của đám phó dịch, nàng cao giọng quát: “ Không được tới đây.”
Tiếng quát tuy hơi run, nhưng uy nghi vẫn không thiếu, đám phó dịch lập tức dừng lại, không dám tiến thêm một bước.
“ Hổ đã đi rồi, kiếm mấy phó phụ lớn tuổi tới đây, đám Tiểu Đóa Nhi bị hổ dọa xỉu rồi.”
Chẳng mấy chốc một đám phó phục tay nhấc váy hớt ha hớt hải chạy tới, nữ tử đã mặc y phục xong, lạnh lùng nói vọng ra ngoài: “ Trác Mông, nơi chủ nhân tắm rửa lại xuất hiện mãnh hổ, ngươi đáng tội gì?”
Trác Mông mồ hôi như tắm quỳ sụp xuống đất dập đầu, một câu cầu xin cũng không dám.
Nữ tử hít sâu một hơi từ từ thở ra: “ Tìm kiếm xung quanh, xem xem còn có dã thú xuất hiện không, ngoài ra kiểm tra kỹ, ta có cảm giác vừa rồi có kẻ nhìn trộm.”
Trác Mông không chút chậm trễ nhận lệnh chạy đi, rất nhanh hơn chục phó dịch dàn hàng ngang cầm gậy xua bãi cỏ, vừa hò hét vừa men theo sườn núi đi lên.
Đám nha hoàn thị nữ được phó phụ cho uống rượu vỗ má, dần dần tỉnh lại, nữ tử liền đi vào sau màn sa, lát sau đã mặc một thân trang phục đi săn nai nịt gọn gàng, chân đi giày ống cao, tay cầm cung, lưng đeo Hồ vũ tiễn, ngực nở eo thon, da mặt hồng hào vì vừa ngâm nước nóng, mặt mi cong mềm mại, hai hàng lông mày đen nhánh đẹp vô kể, lại bừng bừng anh khí.
Trác Mông từ trên mô đất cúi đầu lăn xuống, tới bên nữ tử quỳ một gối, không dám nhìn nàng, hai tay dâng lên tấm ngọc bội: “ Bẩm chủ nhân, bên mô đất phát hiện dấu vết người, lại phát hiện một tấm ngọc bội, hẳn là tặc nhân trong lúc vội vàng để lại.”
Trác Cơ cầm lấy ngọc bội lật xem, nàng xuất thân phú quý, rất am hiểu thứ đồ này: “ Đây là ngọc Côn Lôn, trên lại có hai chữ triện Minh Nguyệt, chữ thì mới khắc, nhưng đường nét nhàn thục, ắt phải của danh gia. Mang đi nghe ngóng, xem xem là quân vô lại nhà nào?”
Trác Mông không dám ngẩng đầu nhìn nàng: “ Trên mô đất còn có dấu vết hổ phục, con hổ ắt do người đó nuôi.”
Không phải ai cũng có thể nuôi được hổ, đặc trưng rõ ràng như thế, Trác Cơ tin nhất định tìm ra được thứ vô sỉ dẫn hổ đi nhìn trộm nữ tử tắm.
Vân Lang đánh một vòng lớn sau đó cẩn thận xóa dấu vết rồi mới men theo đường bí mật quay lại hậu sơn, sau khi thấy đám người kia tìm kiếm hướng khác rồi mời cùng Đại Vương cúi đầu ủ rũ đi lên núi. Y vừa đi vừa đấm đầu mình, trời mới biết vì sao vừa rồi lại nhìn tới quên cả trời đất như thế, khiến có ý thức cảnh giác cơ bản cũng không có, quên luôn cả Đại Vương bên cạnh.
Có điều nữ tử đó thật xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, thân hình lại đầy đặn cân đối, nhất là khuôn mặt nàng tao nhã mà quyến rũ, nhìn một lần khó quên.
Về tới nhà không ngờ phát hiện Thái Tể mắt đỏ rực như hòn than, nhưng lại ngủ say như chết, lần đầu tiên Vân Lang thấy người mở mắt ngủ, giúp ông ta khép mắt lại, dùng nước lạnh thấm ướt khăn vải rồi đắp lên mắt, lại kiếm một khúc gỗ cho vào mồm tránh cho ông ta trong lúc vô thức cắn phải lưỡi.
Kỳ thực cứ vài tháng Thái Tể lại phát tác triệu chứng này một lần, chỉ là không ngủ mê mà mở mắt như lần này thôi.
Thời gian không đúng, cách lần phát tác gần nhất có gần một tháng, vậy là phát tác trước hạn rồi.
Thái Tể nói là thi độc phát tác, Vân Lang cho rằng là nói vớ vẩn, chưa bao giờ nghe nói có virus nào cứ cách hai tháng khiến người ta hôn mê một lần, vấn đề hẳn là do hậu di chứng từ lần thương nặng kia, Vân Lang chỉ có thể suy đoán là do não, cụ thể thì y chịu thua.
Tình huống thông thường thì Thái Tể sẽ ngủ hai ngày là dậy, lần này phát bệnh khả năng lớn là do những lời mình nói, lòng ân hận lắm.
Dưới núi săn bắn chỉ tiến hành một ngày, còn thời gian còn lại là xem ca vũ uống rượu.
Trác Cơ tìm kiếm người nuôi hổ trong doanh, không có bất kỳ manh mối nào.
Hợp Kỵ hầu Công Tôn Ngao có nuôi một con hổ, nhưng con hổ đó xưa nay bị nhốt trông hố hổ, đừng nói là dẫn ra ngoài, cho dù là phó dịch nuôi hổ cũng bị cắn chết hai tên.
Miếng ngọc Côn Lôn là đồ hiếm, hai chữ Minh Nguyệt khắc trên đó cũng rất bất phàm. Trác Mông bái phỏng hết cao thủ khắc chữ triện trong doanh, cũng không ai nhận ra nét chữ này.
Vậy là hai manh mối đều đứt đoạn, nghĩ tới mình bị người ta nhìn sạch sành sanh, Trác Cơ nghiến răng nghiến lợi, nếu làm lớn chuyện này lên, chưa chắc không tìm ra thủ phạm, song vì mục đích chuyến đi Trường An, nàng đành dằn lòng bỏ điều tra tên vô sỉ đó, chuyển tâm tư sang chính sự.
Từ khi bệ hạ lệnh Tang Hoằng Dương đảm nhận chức Đại nông thừa quản hết chuyện muối sắt rượu lương trong thiên hạ, phú thương luyện sắt nhất đất Thục là Trác Vương Tôn liền không ngồi yên được nữa.
Một khi triều đình bắt đầu nhúng tay vào chuyện luyện sắt, trên đời không còn đất sống cho Trác thị nữa.
Chuyện này Tang Hoằng Dương bám rất sát, nhân tuyển hàng đầu mà ông ta muốn ra tay chính là Trác thị đất Thục.
Trác Vương Tôn đã nghĩ hết cách mà không cách nào lay chuyển được Tang Hoằng Dương, chỉ đành phải nữ nhi vạn dặm xa xôi tiến kinh, hi vọng thông qua đường hoàng thái hậu giúp Trác thị thoát khỏi họa trước mắt.
Trong doanh rất nhiều nữ quyến, hoàng thái hậu cũng tới, bà cùng hoàng đế ở đại doanh trung quân, người thường khó gặp.
Xưa nay đất Thục và Quan Trung liền một thể, nơi này cũng là đất phát tích của cao tổ, khi cao tổ rời xuyên, phú hộ đất Thục quyên hiến tiền lương có công tòng long, cao tổ định thiên hạ phong công, dù là phú hộ bình thường đất Thục cũng có đủ mối liên hệ với hoàng gia.
Chỉ là, lần này hoàng thái hậu tránh không gặp, lại còn phái hoàng môn trả hết lễ vật Trác thị kính hiến, sự tình vô cùng nghiêm trọng. Không còn cách nào, Trác Cơ chuẩn bị một phần hậu lễ tới gặp Trường Bình công chúa thử vận khí, vì Trường Bình công chúa là đồng bào tỷ tỷ của hoàng đế, còn được hoàng đế hết mực tôn kính, lời nói có sức ảnh hưởng lớn.