Rời khỏi nhà đá, Vân Lang ngửa mặt nhìn về phía mặt trời, cả đêm qua y không ngủ thức trông Thái Tệ, mắt cay xè, bắt gặp ánh mặt trời chói lọi là nước mắt trào ra.
Ở cái thời đại này con người mắc bệnh, bất kể đạt quan quý nhân hay bình dân bách tính, đối phó với bệnh tật chỉ có một chiêu số --- cắn răng chịu!
Chịu được thì qua, vạn sự đại cát, không chịu được thì than ôi thương thay.
Chính vì đã ý thức được điều ấy, cho nên Vân Lang cực kỳ chú ý chuyện ăn ở, tích cực cải tạo điều kiện sinh sống, tăng cường sức khỏe, giảm thiểu khả năng mắc bệnh, còn một khi đã đổ bệnh rồi, chỉ có thể như y lúc này đây, nhìn trời cao mà rơi lệ.
Lúc này không nghĩ ra việc gì đó để làm, sợ bản thân cũng loạn mất, Vân Lang liền đi ra chuồng hươu lấy sữa, từ khi có thêm bầy hươu, y liền có một nguồn sữa ổn định, dù sữa này có thể coi là cướp từ miệng hươu non.
Sữa là đồ tốt, nhiều chất bổ dưỡng giúp tăng cường sức đề kháng, thậm chí giúp cơ thể thanh lọc trung hòa một số độc tố, chỉ là Thái Tể là người Tần, ông ta căn bản xem thường nó, cho rằng chỉ phụ nhân trẻ nhỏ mới dùng, bất kể Vân Lang khuyên giải thế nào, ông ta vẫn ương bướng giữ ý mình.
Vì thế Vân Lang liền cho sữa vào một cái hũ sạch, để hai ngày liền được sữa chua đơn giản nhất, sau đó dùng hai lớp lụa lọc sạch, bỏ nước lấy cặn, vậy là được pho mát chua chua.
Cũng không phải lần nào cũng thành công, làm mười mẻ vứt đi tới bảy tám lần cũng có, nên y chỉ có một ít pho mát thôi, cực kỳ quý giá.
Đợi Thái Tể ngủ được một giấc bình ổn, Vân Lang cho pho mát lên bếp đun nóng, cho thêm một ít mật ong, muối đút cho ông ta ăn.
Ăn là một loại bản năng, cho dù Thái Tể chưa tỉnh lại, thân thể vẫn tự giúp ông ta nuốt xuống.
Vân Lang kiên trì làm thế suốt ba ngày, Thái Tể vẫn chưa tỉnh lại, may là hơi thở ngày càng mạnh hơn, xem ra đang trong quá trình hồi phục.
Một người thì không dám bị bệnh, hoặc có thể nói là dù có bệnh cũng không cách nào nói với người ngoài, khi mọi thứ đều phải dựa vào mình, bệnh hay không chẳng khác gì.
Đại Vương mấy ngày qua rất chịu khó, bao gồm cả mật ong cũng là do nó giúp Vân Lang lấy về, cái giá phải trả là mũi, mí mắt bị ong đốt sưng vù mấy ngày liền, thế là từ đó trở đi, nó nhìn thấy ruồi cũng sợ.
Con hổ này cực kỳ thông minh, đổi lại là nó cũng cực kỳ mẫn cảm.
Tới tận ngày thứ năm Thái Tề mới lờ đờ tỉnh lại, khi đó Vân Lang đã ăn mặc sẵn sàng, hôm qua đội ngũ săn thú của hoàng đế cuối cùng đã rời Ly Sơn, tiếp tục gây họa nơi khác.
Lúc này phải xuống núi xem hoàng lăng có bị xâm phạm không?
Sức khỏe hết sức hư nhược, Thái Tể nhìn thấy thế thì lòng an ủi lắm, chỉ trường kiếm của mình:” Dùng cái này đi.”
Vân Lang ngạc nhiên:” Đây không phải là vật gia gia định dùng bồi táng sao?”
Thái Tể không có sức nói nhiều:” Hôm qua phải xuống núi mới đúng, mỗi năm vào thời điểm này là nguy hiểm nhất.”
“ Gia gia còn chưa tỉnh, cháu mà đi, chuột nó cắn chết.”
Vân Lang không thích mấy lời cải lương sướt mướt, quát một tiếng rồi dẫn Đại Vương đi, còn chuyên môn bảo nó gầm lên mấy tiếng, dọa cho dã thú xung quanh có khả năng gây hại cho Thái Tể bỏ chạy.
Thực ra Vân Lang làm thế phí công, dọc đường đi đừng nói là dã thú, ngay cả sóc cũng chẳng có lấy một con.
Đi qua suối nước nóng, bất giác dừng chân, cảnh tượng mỹ nhân tắm rửa hôm đó in vào trong đầu, không cách nào đuổi đi được, chẳng biết nàng là ai? Có gia thất hay chưa? Trông nàng tuổi chừng hai mươi, thời này hẳn có vài đứa con rồi.
Tát bản thân một cái, nghĩ chuyện này làm quái gì?
Lại tự biện giải cho bản thân, bây giờ y mang một thân thể khỏe mạnh trẻ trung, trong đầu lại chứa một đống thứ bậy bạ linh tinh, liên tưởng tới chuyện đó chẳng có gì lạ.
Đại Vương đi tới đâu là đái tới đó, chỉ cần là những cái cây lớn một chút là nó không bỏ qua, một là để tuyên bố lãnh thổ, một mặt cũng là nói với hổ cái qua đường, nơi này có một con hổ đực cường tráng chờ đợi.
Về mặt này coi như hai huynh đệ cùng chia sẻ một nỗi khổ.
Đi quanh Tần lăng một vòng, cây cối trên lăng mộ đã mọc rất cao, trở thanh lớp ngụy trang rất tốt.
Năm xưa xây dựng lăng mộ người khác chỉ biết vị trí đại khái, còn người tham gia xây dựng thì đã bị Tần Thủy Hoàng giết hết rồi, người phụ trách an táng cho ông ta cũng đã chết trong mộ khi đá lấp mộ rơi xuống.
Chỉ có Thần Vệ doanh biết lăng mộ chính xác ở đâu, phải nói Vân Lang cũng phải bội phục Tần Thủy Hoàng biết nhìn người, người ông ta chọn cho dù có chết cũng không hé một lời, cuối cùng chết hết chỉ còn lại mình Thái Tể, nay thêm Vân Lang.
Vân Lang đã nhìn thi thể Thần Vệ doanh đến bảy tám lần rồi, không sợ nữa.
Thái Tể nói không sai, nơi đó toàn là đồng báo của mình, cho dù âm hồn vẫn còn cũng là huynh đệ chứ không phải kẻ thù, sẽ không hại mình.
Đó là viên thuốc an thần tốt.
Sau khi kéo xích sắt xuống, Vân Lang nhanh chóng đẩy cánh cửa đá ra, không nặng, chỉ có cảm đầm tay, lách người vào, đợi cửa đóng lại, đeo khẩu trang lên.
Đem đuốc ném vào một cái rãnh đá, rất nhanh đuốc đốt cháy dây thừng được tưới đẫm dầu, ngọn lửa dần dần chạy về phía trước, cuối cùng chiếu sáng rực cả sơn động.
Vân Lang trèo lên đỉnh đồng lớn, cho dầu cá voi vào cái hồ lô, đốt lên rất ít khói, trong đỉnh toàn là thứ này, trên dầu cá voi là lớp nước, đề phòng nó hóa cứng.
Mỗi lần kéo xích là một lần thêm dầu vào sợi dây thừng, cùng với các thiết bị chiếu sáng để lần sau còn sử dụng, các cơ quan đều thô sơ, nhưng bố trí cực kỳ thông minh khéo léo. Vân Lang ước chừng, lượng dầu cá voi bên trong cái đỉnh đồng cao hơn cả người mình này nếu không tính hao tổn thì dùng được khoảng hai trăm năm.
Leo từ trên đỉnh đồng xuống vô tình dẫm lên một cái đầu lâu, Vân Lang vội tránh sang, nhìn hai cái hốc mắt đen xì xì, thở dài nói:” Chạy lung tung gì đấy, thân lão ca ngươi ở bên kia mà.”
Nói xong cầm cái đầu lâu đặt lên thi thể.
Xương đầu lâu thì chạy sao nổi, nơi này có dầu cá voi, cho nên rất nhiều chuột.
Không phải đống xương cốt kia, mà rãnh đá có dây thừng mới là nơi Vân Lang không muốn nhìn nhất, nơi đó có rất nhiều chuột, khi đốt sáng lên thì bọn chúng không dám ra nữa, khi nào ra ngoài, chỉ cần khởi động cơ quan, thừng sẽ chìm xuống nước, nước có độc, muốn ăn dầu trên dây thừng, sẽ bị chết trong rãnh nước.