Đoàn xe cứ thế đi qua, chỉ có mấy tên hộ vệ hông đeo cương đao là nhìn Vân Lang một cái, tưởng hết hi vọng thì cỗ xe ngựa dừng lại bên cạnh Vân Lang, ông già tóc bạc vén rèm xe lên, giọng ôn hòa hỏi:” Người thiếu niên cần gì sao?”
Vân Lang hơi khom người thi lễ, lễ phép đáp:” Tiểu tử định tới Dương Lăng, nhưng đường xá xa xôi, tuổi nhỏ sức yếu, liệu có thể mượn một góc xe của quý chủ nhân, cảm kích bất tận.”
Ông già thấy y mặt đẹp tựa ngọc, môi đỏ như son, ăn nói trôi chảy đâu ra đó thì cười vui vẻ:” Lên đi, chính đang tới Dương Lăng, chủ nhân nhà ta nhân từ, không để ý đâu. Lão phu cũng đang buồn tẻ, dọc được có ngươi làm bạn trò chuyện cho bớt tịch mịch.”
Vân Lang tạ ơn rồi lên xe, mã phu khẽ vung roi, chiếc xe quay về đội ngũ.
Cái xe nhìn bê ngoài thì thô kệch nguyên thủy, đến cả bánh xe cũng dùng từng phiến gỗ ghép lại rồi cắt gọt thành hình tròn, trục gỗ, thùng gỗ, đi phát ra tiếng kin kít khó nghe, vậy mà bên trong rất rộng, còn trải cả thảm chiên, đặt bàn thấp, bên trên bút mực, lọ mực khảm vào bàn, hay nhất là bàn còn khắc thành bàn cờ vây, nhưng mà không giống bàn cờ vây mà Vân Lang biết, thiếu mất hai hàng, dọc ngang chỉ có mười bảy.
Ông già thấy Vân Lang nhìn bàn cờ vây thì mừng lắm: “ Người thiếu niên cũng biết chơi cờ à?”
Vân Lang cười khoe hàm răng trắng đều tăm tắp:” Cũng được chỉ dạy ít nhiều, không dám nói là biết.”
Ông già vốn mê món này, đáng tiếc không có đối thủ, toàn phải chơi một mình không đã nghiền, nói vội: “ Tiểu tử chứ lo, ai dám nói là biết hết được, đạo chơi cờ cao thâm tinh diệu, vừa mang cơ sở binh gia tung hoành, lại có cái diệu của ngũ hành âm dương, chơi đi, chơi đi.”
Vân Lang không nhiều lời ngồi xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhón quân cờ đặt vào tiểu mục ở góc trái với y mà nói, đây sẽ là ván cờ hết sức quan trọng, chỉ được phép thắng, không được thua.
……… ………
Ở trên chiếc xe ngựa khác còn xa hoa hơn, Trác Cơ dựa vào cửa sổ xe, mặt đầy ưu sầu.
Chuyện tắm trong núi bị đăng đồ tử nhìn thấy sớm bị nàng lãng quên rồi, vì nàng còn mối lo lớn hơn, Tang Hoằng Dương mặt sắt vô tình, đằng sau lại được hoàng gia ra sức ủng hộ. Diêm thiết lệnh ban hành thiên hạ là chuyện không tránh khỏi.
Trác thị nhiều đời lấy luyện sắt làm nghề, đúng như Trường Bình nói, trong sơn dã có hơn vạn nô phó đào khoáng luyện sắt.
Giúp Trác thị trăm năm phú quý không phải ruộng đất, cũng không núi rừng, mà chính là nô phó ẩn trong rừng ngày đêm vì Trác gia khai khoáng.
Diêm thiết lệnh một khi ban hành, quan phủ ép nô phó xuống núi, đại thế vậy là đã qua.
Dọc đường đi trời âm u không khác gì mây đen trong lòng nàng, chợt nghe có tiếng rống giận dữ, lòng vốn phiền muộn lại càng khó chịu:” Tiểu Đóa Nhi, ai huyên náo thế?”
Thị nữ chừng mười hai mười ba xinh đẹp hoạt bát ngồi ngoài nhảy phắt xuống xe, lát sau chạy về đáp:” Bình công hình như đang có đang tranh chấp với một thiếu niên.”
Trác thị tuy không phải vương hầu, nhưng cũng có gia thần, Bình Tẩu chính là một trong số đó, không những là người theo Trác thị lâu nhất, còn là người công ơn dạy bảo Trác Cơ, nàng phải dựa vào rất nhiều. Bình Tẩu suy nghĩ cặn kẽ, hành sự vững vàng được cha nàng Trác Vương Tôn coi trọng, Trác Cơ không nghĩ ra có chuyện gì mà lại đi tranh chấp với một thiếu niên, mà trong đội xe có thiếu niên nào dám tranh chấp với ông ta.
Thấy mặt trời cũng sắp lặn rồi, nàng lệnh: “ Cắm trại bên Vị Thủy, mai hẵng đi.”
…. …
Bình Tẩu đánh cờ theo đuổi đẹp đẽ, Vân Lang chủ lực chém tướng đoạt ải, thế là chủ nghĩa duy mỹ cổ điển, bị một con lợn rừng hùng hục phá tan tành.
“ Đánh cờ sao có thể như thế, bất sát là thượng sách, bất chiến mà khuất phục được người mới là chính đạo, người thiếu niên, ngươi ham hơn thua, làm mất đi cái thú vị của chơi cờ.”
Vân Lang thong thả nhặt một đống cờ của Bình Tẩu ra, cứ tưởng phải dốc sức mới thắng được, ngờ đâu đối phương thua thảm tới mức y thấy thắng cũng vô vị: “ Đánh cờ, gọi là đánh sao có thể không giết? Năm xưa Tống tướng đánh quân Sở không thừa cơ mà đánh, kết quả là thua tan tác. Năm xưa Bạch Khởi ở trận Trường Bình dùng binh với Triệu, nếu không đồ sát quân Triệu, đâu ra vinh diệu Đại Tần thống nhất sáu nước sau này? Đã là đạo chiến trường, ắt phải tranh từng tất đất, phải phân thắng bại chứ.”
Bình Tẩu thất kinh ngồi thẳng lên:” Người thiếu niên không phải đồng phó.”
Vân Lang kiêu hãnh đáp: “ Tiểu tử là con cháu Tấn Vân thị, lương gia tử, sao lại quy vào hàng đồng phó?”
“ Thất lễ rồi, chỉ là Tấn Vân thị ở xa tận đất Thái, vì sao lại xuất hiện tại Thượng Lâm Uyển?” Bình Tẩu chắp tay một cái:
“ Trong nhà quản giáo rất nghiêm, tiểu tử lại không thích bị ước thúc, liền một kiếm một túi hành tẩu thiên hạ, xem thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào.” Vân Lang kiêu ngạo nói:
Bình Tẩu bật cười:” Ha ha ha, ngươi có thể sống tới bây giờ thật không dễ, chẳng lẽ không biết mỹ thiếu niên như ngươi là cao lương cho phường gian tặc sao?”
“ Dọc đường gặp ba tặc nhân, tiểu tử liền vì dân trừ hại, đi được tới Quan Trung cũng là nhờ hành trang của chúng đủ nặng.”
Bình Tẩu là người từng trải, có thể nhìn ra Vân Lang không hề giả bộ, lại chắp tay hỏi:” Tôn sư không biết là ai?”
Vân Lang kích động đưa tay gạt loạn bàn cờ: “ Tiểu tử bị trục xuất khỏi sư môn, lại bị thân tộc khinh còn ít tuổi chiếm mất ruộng đồng, vốn muốn lấy kiếm trong tay đòi lại công bằng, nhưng không muốn mang tiếng giết người thân, đành tha hương đất khách, rồi một ngày áo gấm về quê, cho những kẻ thiển cận đó thẹn chết.”
Chỉ vài câu đã vẽ lên một thiếu niên anh hùng bi phẫn, không có chỗ nương thân song vẫn lập chí lớn, chỉ cần là đại hộ không mù mắt, thế nào cũng có ý chiêu lãm.
Quả nhiên nghe Vân Lang nói thì Bình Tẩu vì y lên tiếng vài câu bất bình, lập tức đưa lời đề nghị: “ Đường phía trước đạo phỉ nhung nhúc, ngươi tuy trí dũng, song tuổi còn nhỏ, phường gian tặc mưu mô thủ đoạn vô cùng, chỉ một lần sơ xảy là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chủ ta Trác Vương Tôn là nhà đại phú đất Thục, cái tiếng nhân nghĩa truyền khắp thiên hạ, ngươi có bằng lòng tạm thời tránh ở Trác thị, đợi ngày sau áo gấm về quê không?”
Xem ra Tam Quốc của La Quán Trung chẳng phải toàn bịa đặt vô căn cứ, ít nhất chuyện chiêu mộ hiền tài giữa đường là thật, Vân Lang chắp tay bái tạ, dõng dạc đáp:” Nếu tiểu tử mà nguyện làm đồng phó thì đã không cùng ngoại sinh Đại tướng quân Vệ Thanh quyết đấu sinh tử, còn hẹn ước một năm. Đại trượng phu dù đường gập ghềnh thì chết là cùng, tiên sinh chớ dùng việc hạ tiện xỉ nhục ta.”
Bình Tẩu rúng động, thời gian trước ông ta phụ trách việc tác thành Trác Cơ và Trường Bình công chúa, tất nhiên luôn chú ý động tĩnh ở phủ Đại tướng quân.
Nghe nói Hoắc Khứ Bệnh vì tranh đấu với một thiếu niên thất bại mà bao ngày không nguôi, nô phó trong nhà nơm nớp tránh mặt, ai là không hay.
Càng nghe kể chuyện thiếu niên ấy dùng huyết lộc để bán huyết sâm, ai ngờ là thiếu niên trước mắt.