“ Ngươi có sở trường gì mà muốn vào Trác thị ta làm phó?” Rất lâu sau này Trác Cơ vẫn còn nhớ mình đứng bên bờ Vị Thủy hỏi Vân Lang câu ấy:
Tháng sáu hè, buổi chiều tà bóng mây cô liêu, lác đác chim bay về rừng, cỏ cây nghiêng ngả theo cơn gió lồng lộng bên sông, một bên ruộng động vẫn còn người thu hoạch, mùi hương ngũ cốc thoảng trong không khí, làm chút hơi nóng sót lại cuối ngày như dễ chịu hơn.
Khăn sa rủ xuống che kín ngọc dung, tuy nhiên chỉ cần phong tư tha thướt của hai nàng, trang phục may khéo léo, cũng đủ khiến mọi con mắt chăm chú nhìn vào rồi.
Vân Lang khẽ xua nước sông hơi đục, tựa như lúc này mới phát hiện ra có người tới, quay đầu lại nhìn thấy giai nhân cũng thoáng sững người, mỉm cười tự tin kiêu ngạo hỏi lại: “ Đại tiểu thư nàng có gì khiến Vân Lang ta bôn tẩu vì Trác thị?”
Đại tiểu thư? Cách xưng hô này thật kỳ lạ, Trác Cơ mới nghe lần đầu, nhưng nàng đoán được hàm nghĩa của nó: “ Lương tháng năm lượng bạc tốt.”
“ Nếu thế Trác thị chỉ có thể hỏi ta một việc hạ đẳng mà thôi.” Vân Lang đứng dậy lắc đầu:
“ Chẳng lẽ ngươi cho rằng vì chủ thượng phân ưu còn phải kén chọn một phen sao? Đó chẳng phải là biểu hiện thiếu lòng trung thành?” Quả nhiên rất kiêu ngạo, Trác Cơ hơi nhíu mày, khiến vầng trán thanh tao hiện lên một nếp nhăn mờ mờ, nghiêm giọng chất vấn tiết tháo của Vân Lang:
“ Quân vương chú trọng bình hành thì vạn sự thuận lợi, quan tướng chú trọng bình hành thì ứng phó bách biến mà không thất thế, sĩ nhân chú trọng bình hành thì việc gì cũng được tiên cơ, nông nhân biết bình hành thì hoa màu hưng vượng. Được bao nhiêu phải bỏ bấy nhiêu, ấy là đạo lý thế gian, Đại tiểu thư không biết sao?” Vân Lang được quý tộc như Thái Tể dạy bảo, kinh sách y không hiểu sâu chứ vờ vịt nói mấy câu văn vẻ thuận miệng lắm rồi:
Trác Cơ khẽ gật đầu coi như thừa nhận luận điểm của y:” Nếu đã như thế, giá nào mới có thể hỏi ngươi vấn đề trung đẳng?”
“ Một cân hoàng kim, ba tháng một lần.” Vân Lang giơ một ngón tay lên cười nhẹ:
“ Nếu là vấn đề thượng đẳng thì sao?” Giọng Trác Cơ cao lên, người này đắc ý quá lắm, nàng tự thị thông minh, chỉ hận thân nữ nhi mà không thể thỏa chí, bởi thế lòng kỳ thực có ý bài xích nam tử, nhất là người được coi là tài hoa, xưa nay nam tử khiến nàng khâm phục chỉ một người thôi:
Vân Lang vẩy nước ở tay, đứng dậy mỉm cười nhẹ:” Nàng không hỏi nổi đâu.”
Trác Cơ xoay người hạ lệnh một tiếng, Tiểu Đóa Nhi tức thì hiểu ý chủ ném xuống đất một đĩnh bạc sáng bóng, nhìn là biết bạc tốt.
Vân Lang không so đo thái độ ác liệt của nàng, nhàn nhã cúi người nhặt đĩnh bạc lên, cầm trên tay quan sát cẩn thận, xác nhận là bạc thật, không có vấn đề, mỉm cười với Trác Cơ mặt phủ sương giá:” Nàng có thể hỏi một vấn đề hạ đẳng rồi.”
“ Ta muốn biết Vị Thủy dài bao nhiêu?” Trác Cơ chỉ Vị Thủy đang chảy cuồn cuộn, cố tình ra câu hỏi làm khó Vân Lang để ra oai phủ đầu:
Vân Lang hơi bất ngờ, đôi mắt hơi nheo vào thành khe nhỏ, tự có điều khó xử hỏi lại:” Nàng chắc chắn muốn hỏi vấn đề này?”
“ Muốn biết ngay bây giờ.” Trác Cư nói dứt khoát:
“ Tốt, bạc là của nàng, tiêu thế nào tùy thích, nghe nhé.” Vân Lang tung đĩnh bạc lên, đưa tay chộp gọn giữa không trung, giọng vang vang khắp sơn dã: “ Vị Thủy bắt nguồn từ Ô Thử Sơn huyện Thủ Dương Lũng Tây, qua huyện Thượng Khuê đổ vào Hàm Dương, Trường An, Ly Ấp, Hạ Khê, cuối cùng tới Lâm Tức hội nhập vào sông lớn. Sông này tổng cộng dài một nghìn sáu trăm dặm, năm Văn Đế mười lăm, Vị Thủy vỡ đê ở Ly Ấp, phải huy động ba nghìn báy trăm dân phu, hao tổn báy mươi sáu vạn tiền lương ...”
Trác Cơ hoa dung thất sắc, nghe Vân Lang thao thao bất tuyệt mà không nói lên lời, nàng không thể ngờ Vân Lang lại có thể bác học nhớ kỹ tới mức này, nghe y nói trôi chảy tự tin, không hề giống nói dối, bất giác phải nhìn lại người này, tuy khuôn mặt quá mắc đẹp đẽ nhưng thần thái kiên nghị có vài phần khí khái nam tử, đợi thêm vài năm bớt vẻ non nớt đi, nhất định là nam tử đội trời đạp đất …
Có điều tên đó đang trả lời nàng mà ánh mắt nhìn chăm chú xuống đất, Trác Cơ nhìn theo, thiếu chút nữa tức chết.
Té ra ngay dưới chân y tấm bia đá đổ rạp bị cỏ cây phủ quanh, song hàng chữ (Bia công sự Vị Thủy hà) rõ ràng, những điều Vân Lang vừa nói từ đó mà ra.
Vân Lang thấy nàng đã phát hiện ra thì nhún vai: “ Ta đã nói rồi mà nàng nhất định muốn hỏi …”
“ Chuyện này chớ nhắc nữa, ngươi sẽ là khách khanh của thiết phường Trác thị ta bố trí ở Trường An, lương tháng năm lượng bạc tốt, nghe Bình Tẩu tiên sinh chỉ huy.” Trác Cơ không đợi câu trả lời của Vân Lang đã xoay người đi thẳng, nàng sợ ở lại thêm thì không kìm chế được:
Tiểu Đóa Nhi chính là nha hoàn lúc nãy bị Vân Lang bẻ mất cái đùi gà, bắt chước chủ nhân hứ một tiếng bỏ đi.
Bình Tẩu yên tĩnh ngồi trong sa trướng xem sách, thấy Trác Cơ giận dữ đi vào, đặt thẻ sách xuống cười: “ Để ta hỏi, Trác Cơ hỏi Vị Thủy dài bao nhiêu, có phải chuẩn bị trước hay không?”
Trác Cơ lắc đầu: “ Nhất thời này ý muốn làm khó y.”
“ Vậy tấm bia đá khắc đầy đáp án có phải do Vân Lang đặt trước ở đó?”
“ Tuyệt đối không có khả năng.”
“ Ha ha ha, vậy lão phu lần nữa chúc mừng Trác Cơ, người này không chỉ có trọng bảo trên người, còn vó cả vận khí tại thân, được nhân tài như thế sau này ắt làm ít hưởng nhiều. Lão phu ngày càng hứng thú với thiếu niên này rồi, ha ha ha ...” Bình Tẩu cười lớn ra ngoài:
Trác Cơ ngồi xuống bàn, nhớ lại sự việc vừa phát sinh, khuôn mặt như băng giá tan chảy, cuối cùng bất giác phì cười ra tiếng, đáng yêu muôn phần.
Trời đã tối hẳn, mây đen trên đỉnh đầu che hết trăng sao, sông lớn phản chiếu ánh lửa bập bùng, nữa bên tàn huyết nửa bên đen, mười hai chiếc xe ngựa của Trác thị quây thành nửa hình tròn lớn ở khoảng đất trốn, dựa lưng vào sông, hộ vệ cắm đuốc bảo vệ vòng ngoài, chính giữa có một cái lều của Trác Cơ, những người khác hoặc nghỉ ngơi trên xe ngựa, hoặc là ngả lưng ngay dưới đất.
Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt thỏa thuể của Vân Lang. y không ngừng xoa bụng ợ hơi, hôm nay đi cả ngày đói mèo, vừa rồi ăn quá nhiều khiến dạ dày chưa kịp thích nghi, phát ra tín hiệu cảnh báo.
Bây giờ quan hệ hai người đã khác, không cần khách sáo như trước đó, Bình Tẩu thấy Vân Lang ợ suốt thì lấy trong bọc ra một thứ đen xì xì, đưa cho Vân Lang: “ Lão phu có lương dược chống đầy hơi đây.”
Vân Lang mượn ánh lửa nhìn, lại đưa lên mũi ngửi, cuối cùng bẻ một miếng nhỏ cho vào mồm, mới xác định chính là thứ vô cùng quen thuộc --- trà.