Con người mà rảnh rỗi là làm rất nhiều chuyện vớ vẩn.
Vừa vặn Vân Lang có một cánh tay quý giá để dùng, vì thế được sự hiếu kỳ xúi bẩy, y bắt đầu dùng tay bóc lớp vỏ trên người.
Chiếu cố đầu tiên là phần cổ, vị trí này có một lớp vảy vừa dày vừa cứng, mỗi lần y cử động cái đầu là hết sức khổ sở.
Rất cứng, song chỉ cần tìm chỗ nứt, bóc được một mẩu nhỏ là có thể dễ dàng dựa theo vân của da thịt đã chết để xé ra.
Y làm vô cùng cẩn thận, chỉ cần có một chút đau đớn là lập tức dừng ngay, y chỉ muốn có thêm một phần tự do chứ không có cái sở thích tự ngược.
Được cái là da thịt mới sinh đã tách rời vảy cứng, công việc này y làm một cách sướng khoái khó diễn tả thành lời.
Lớp vảy ở dưới cằm chưa hoàn toàn tách ra, Vân Lang bỏ ý định tiếp tục bóc nó, da thịt mới trên cổ mịn màng không có lấy một vết sẹo, cử động cái cổ một cách dễ dàng trơn tru làm y mừng muốn nhảy nhót, thế là chuyển sang ý đồ với cánh tay còn lại.
Quá trình này không khác gì con bạc mở bát, kích động còn hồi hộp.
Lại thêm một cánh tay nhỏ nhắn nhưng hoàn mỹ xuất hiện ngay trước mắt, Vân Lang chuyên môn để hai cánh tay cùng một chỗ so sánh, tạ ơn trời đất, kích cỡ ngang nhau, tuy nhỏ hơn trước kia, nhưng không biến thành quái dị hơn.
Hai cái tay được tự do rồi, sướng rơn cả người, từ đó bóc vảy trở thành một lạc thú, mỗi ngày bóc một ít, sinh mệnh lại có thêm chút khoái lạc, đó là niềm vui mà y chưa bao giờ hưởng thụ qua, thậm chí y không định chia sẻ lạc thú này với Thái Tể.
Vân Lang làm tới say sưa quên mình, đến khi Thái Tể về rồi mà y vẫn đấu tranh với miếng vảy cứng nhỏ cuối cùng ở chỗ hõm trước ngực.
Thái Tể leo lên cây thông, nhìn Vân Lang từ cái củ khoai đen xì xì thành miếng thịt trắng trẻo, cũng vô cùng vui vẻ cho y. Trước kia lớp vảy cứng là quần áo của Vân Lang, bây giờ lớp vảy dần biến thành mảnh vụn, Vân Lang cần nhất là một bộ quần áo, ông ta về nhà đá, lấy từ cái túi trên lưng hổ một bộ quần áo, đặt bên cạnh Vân Lang.
Quần áo cũ lắm, sợi vải thì to mà sờn, khe hở có rận ra vào, chứng tỏ chủ của nó chẳng cao quý gì, mép dưới có một vết đỏ sậm bằng lòng bàn tay, chứng tỏ lai lịch của nó quỷ dị nốt.
“ Có người đi nhầm vào cấm địa, bị gia gia giết rồi.” Thái Tể giải thích ngắn gọn:
Mùi máu tanh vẫn còn chưa phai hết cho Vân Lang biết, Thái Tể vì một bộ quần áo mà giết người, bất giác né tránh ánh mắt của ông ta, với y mà nói, giết người là vùng cấm trong tư tưởng, trong thế giới của y, giết người đa phần chỉ nói ngoài miệng, cực kỳ ít người biến thành hành động.
Giết người xưa nay luôn là độc quyền của bộ máy quốc gia, cách xa ý nguyện cá nhân.
Đầu óc đoản mạch, nghe giọng điệu Thái Tể thì ông ta không mấy để ý, nói cách khác một cái mạng không quan trọng có bộ quần áo che chắn cho Vân Lang.
Vân Lang không vì bất mãn mà ném bộ quần áo bẩn thỉu ấy vào bếp lửa, Thái Tể vì một bộ quần áo mà giết người, vậy có thể vì một bộ quần áo mà giết người khác.
Đã có thể ngồi được rồi, Vân Lang cầm bộ quần áo hơ trên bếp lửa, không ngừng có chấy rận rơi xuống bếp nổ tanh tách.
Thái Tể rất hài lòng vì biểu hiện của Vân Lang, dùng giộng khàn khàn nói:” Đại nhân vi thượng, lễ vi tôn. ( Người trên là thứ nhất, lễ nghĩa đặt hàng đầu).”
Đạo lý này Thái Tể từng dạy Vân Lang, tổ phụ ông ta tuân theo điều đó mà đứng tại chỗ dùng ngực nhận ba tên của Thủy hoàng đế. Từ đó mà suy, cái tên thứ dân đã chết bị Thái Tể cao quý giết vì một bộ quần áo có gì không thể? Lối tư duy này khiến Vân Lang không cách nào tiếp nhận.
Có hai tay rồi, Vân Lang có thể tự mình di chuyển, hai tay chống đất bò đi, còn cái bộ quần áo bị y hơ nóng được nhét vào trong hũ, nhờ Thái Tể giúp y treo cái hũ ở trên bếp lửa.
Bữa tối hôm nay là một bát cơm lúa mạch, cái cách nấu cơm bằng cách cho lúa mạch vào hũ bỏ ít muối rồi nấu lên ăn, lần đầu tiên Vân Lang gặp kiểu ăn thế này.
Cơm lúa mạch mà y từng ăn khác lắm, dùng rau dại, bột lúa mạch rồi thêm vào các loại gia vị, cho vào lồng gấp hai mươi phút, cực kỳ ngon cơ.
Mạch cũng chẳng mẩy, nấu lên rồi thì vỏ vẫn nhiều hơn hạt bên trong, ăn vài miếng, cổ họng Vân Lang bị cọ xát rất đau.
Thái Tể lấy cái bát gốm trong tay Vân Lang, cho y cái đùi gà rừng nướng cháy xèo xèo:” Cơm mạch thô, khó nuốt, lúc này khó kiếm, nhịn thêm thời gian nữa, đợi ta đi xa hơn tìm.”
Vân Lang không hiểu vì sao Thái Tể lại đối xử với mình tốt như thế, y tuyệt đối không tin do mình ăn ở tốt, nhất định có nguyên do. Lúc này hỏi không thích hợp, mau mau tiếp nhận ý tốt của ông ta là quan trọng nhất.
Nhìn Vân Lang xé từng miếng thịt gà cho vào mồm, Thái Tể cười thỏa mãn.
Những ngày tháng sau đó, Vân Lang bình thản tiếp nhận sự quan tâm vô cùng chu đáo của Thái Tể.
Mặc dù sự quan tâm này vô cùng nguyên thủy, đôi khi là miếng thịt nướng, đôi khi là chùm nho dại hơi tím, đa phần là như hóa phép lấy từ trong lòng quả lê vàng ruộm.
Rồi khi một bát cơm gạo trắng tinh xuất hiện trước mặt, Vân Lang tin, Thái Tể thực sự đã dùng năng lực lớn nhất để chiếu cố mình, chứng tỏ việc ông ta cần tới mình không hề đơn giản.
Vân Lang cả ngày vui vẻ bóc vảy trên người, đó là chuyện y thích làm nhất, đến khi y chịu đựng đau đớn vô hạn lột được lớp vảy kiên cố nhất ở đũng quần thì lớp vỏ cứng giam cầm y cuối cùng cũng đã hoàn toàn bị lột bỏ.
Gợn nước chập chờn trong chậu xuất hiện quả trứng bóng loáng.
Mặt nước dần lắng lại, bóng trên mặt nước ngày càng rõ ràng, một khuôn mặt tuấn tú hiện ra, hết sức ưa nhìn, đôi mắt sáng dài mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng, cho dù vì không có lông mày với tóc, chỉ riêng ngũ quan vô cùng vừa mắt đã nói cho Vân Lang biết, hiện giờ y là một mỹ nam tử.
Toàn bộ lớp vảy cứng bị lột bỏ, thân thể y nhỏ đi một nửa.
Không nói hình thể, cái khuôn mặt non choẹt này tối đa mười hai mười ba tuổi thôi, lột vỏ với Vân Lang mà nói cũng là quá trình tái sinh, niềm vui như ánh nắng ban mai dần dần lan đi, mộng tưởng với hi vọng cùng bay lên, lấy tình thế tốt nhất đem một mặt tốt nhất thể hiện với thế giới mới này.
Vân Lang rất hài lòng với biểu hiện của mình, mặc dù quá trình hơi tởm một chút, đau khổ một chút, kết quả thì vô cùng tốt.
Giống như bươm bướm vào lúc rạng sáng tách kén, lần đầu tiên giang đôi cánh dưới ánh mặt trời mỹ lệ ...
Trần truồng đứng dưới ánh mặt trời, vẫn núi đó, sông đó, suối nước cây cối đó, vẫn là ngọn đồi đất chân cất vị đế vương thiên cổ, nhưng cả trời đất dường như thay đổi, chẳng những phong phú sắc màu mà còn mỹ lệ hơn trước gấp bội phần, đến ngay cả mùi của gió cũng khiến người ta ngất ngây.
Ánh mặt trời ấm áp từ phương đông rọi tới, chiếu lên người y. Từ khi sinh ra tới nay, Vân Lang chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của mình rõ ràng như lúc này, giang rộng tay, giống như tham lam muốn ôm lấy cả thế giới vào vòng tay, giống như hùng hồn tuyên bố với nó: