Nhưng không nói, vạn nhất lần sau người Bắc Yến lại tìm tới trả thù, người nhà không biết gì chẳng phải sẽ không phòng bị sao?
Lý Tam Lang rất do dự, theo bản năng nhìn về phía Lý Ngũ Nha.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu muội căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng rất phiền não, mà Thất Lang bên cạnh nàng lại hoàn toàn không biết gì cả lại ngây thơ hồn nhiên, hai người tạo thành đối lập rõ ràng.
Nhìn một màn này, Lý Tam Lang lập tức giật mình, ý thức được suy nghĩ và hành vi của mình là không đúng.
Hắn mới là ca ca, hiện giờ trong nhà gặp chuyện, lẽ ra phải hắn nghĩ cách giải quyết mới đúng, sao có thể đem phiền não chuyển sang cho muội muội, phải biết rằng, Ngũ Nha mới năm tuổi, nàng nên vô ưu vô lự giống như Thất Lang mới đúng.
Cũng không trách được, lần trước ở dịch trạm bị vây, biểu hiện của Ngũ Nha khiến hắn quá khiếp sợ và thán phục, thế cho nên hôm nay gặp chuyện, hắn theo bản năng muốn tìm nàng, hoàn toàn quên tuổi của nàng.
Lý Nhị Nha thấy Lý Tam Lang trầm mặc không nói, bĩu môi, ra ngoài nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chuẩn bị sau khi về nhà, thẩm vấn muội muội cho tốt.
Ngũ Nha sợ ngứa, không sợ nàng không nói.
Kim Nguyệt Nga ở bên cạnh xác định Lý Ngũ Nha không sao, liền đi tìm binh lính trông cửa thương lượng, cũng không quan tâm đến chuyện của bọn nhỏ.
Lý Trường Sâm có chút danh tiếng ở Vệ sở , binh lính trông cửa biết được năm người Kim Nguyệt Nga là gia quyến của hắn, lập tức đi vào gọi người.
Rất nhanh, Lý Trường Sâm đã xuất hiện ở cửa Vệ sở, mồ hôi đầm đìa , vẻ mặt kinh hỉ :
"Sao các ngươi lại tới đây?"
Kim Nguyệt Nga nhìn thấy trượng phu cũng hết sức cao hứng, có chút oán trách nói:
“Nữa năm chàng không về nhà, ta và con còn không thể đến thăm chàng sao?"
Lý Trường Sâm nhếch miệng cười không ngừng, lần lượt kéo bốn hài tử lên xem kỹ một phen, thấy bọn trẻ đều khỏe mạnh hơn một chút, cười đến híp cả mắt:
"Đi, ta dẫn các con đến doanh trại ngồi một chút."
Nói xong liền ngồi xổm xuống, muốn ôm Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang.
Đối với cặp long phượng thai trong nhà, Lý Trường Sâm thích nhất là một tay ôm một đứa .
Trước kia Lý Ngũ Nha cũng thích ngồi ở trong khuỷu tay của phụ thân nàng, nhưng giờ phút này, trong lòng nàng cất giấu chuyện, liền né tránh:
"Phụ thân, con không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi, con có thể tự mình đi bộ."
Nói xong, liền chạy tới nắm lấy tay Lý Tam Lang.
"Phụ thân , mặc dù con cũng năm tuổi, không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi, nhưng con thích phụ thân bế ." Lý Thất Lang cười tủm tỉm ôm Lý Trường Sâm.
Lý Trường Sâm có chút tiếc nuối không thể ôm tiểu khuê nữ, nhưng nhìn thấy đại khuê nữ đứng ở một bên, lại cao hứng, cũng may sinh hai khuê nữ, tiểu nhân không cho ôm, dắt đại khuê nữ cũng được.
Lập tức, người một nhà vừa nói vừa cười đi về phía doanh trại.
Trên đường, thừa dịp Kim Nguyệt Nga và Lý Trường Sâm nói chuyện, Lý Ngũ Nha và Lý Tam Lang đi sau vài bước .
"Ca, huynh nói chúng ta kể lại chuyện hai người Bắc Yến theo dõi chúng ta cho phụ thân , sau đó để phụ thân nói cho quan viên Vệ sở, bọn họ có quản không?"
Lý Tam Lang có chút không lạc quan : "Quan viên Vệ sở không nhất định sẽ tin tưởng chúng ta."
Lý Ngũ Nha ngẫm lại cũng thấy đúng, nàng mới năm tuổi, ngay cả ca ca của nàng cũng chỉ mới mười tuổi, trong mắt người ngoài bọn họ chỉ là hai đứa trẻ không hiểu chuyện, nói bọn họ phát hiện người Bắc Yên ở trong thành, độ tin cậy thật sự quá thấp.
Lý Tam Lang tiếp tục nói: "Hơn nữa Ngũ Nha, muội có thấy điểm dừng chân của người Bắc Yên không?"
Lý Ngũ Nha lắc đầu, khi nàng phát hiện người Bắc Yến theo dõi bọn họ đã quá muộn.
Lý Tam Lang: "Không biết điểm dừng chân của người Bắc Yên, muốn bắt bọn họ phải lục soát trong thành, quan viên Vệ sở sẽ không làm lớn chuyện như vậy."
Lý Ngũ Nha nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?" Nói xong, gương mặt lộ vẻ ảo não:
"Đều do ta, lần trước ở dịch trạm, ta chỉ muốn dùng thuốc lật ngược tình thế đám người Bắc Yên kia, không ngờ tin tức bị lộ lại mang tới phiền toái lớn cho chúng ta."
Lý Tam Lang vội vàng trấn an: "Ngũ Nha, không trách muội , muội mới năm tuổi, có thể nhanh trí như vậy đã là rất giỏi rồi, ca cũng không bằng muội ."
Lý Ngũ Nha một chút cũng không được an ủi, vẻ mặt rầu rĩ.
Chuyện lần này một khi làm không tốt, sẽ đưa tới đại họa cho gia đình.
Thật chủ quan, nhà bọn họ quá yếu, không chịu nổi một chút sóng gió, ngày sau làm việc nhất định phải khiêm tốn, Lý Ngũ Nha ở trong lòng yên lặng khuyên bảo mình