WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hàn Môn Đại Tục Nhân

Chương 43:

Chương 43:




Ở Vệ sở hơn nửa canh giờ, Kim Nguyệt Nga mang theo bốn hài tử rời đi.

Lý Trường Sâm xin nghỉ, tự mình đưa bọn họ đến cửa thành.

Trên đường ra khỏi thành, Lý Ngũ Nha và Lý Tam Lang đều tập trung tinh thần cao độ, chỉ sợ hai người Bắc Yến kia lại xuất hiện.

May mắn, một đường bình an.

Vừa đến cửa thành, cả nhà Lý Trường Sâm đã thấy Lý lão nương và Lý Đại Lang đã sớm ngồi trên xe bò chờ sẵn.

Lý Trường Sâm bước lên chào hỏi Lý lão nương.

Lý lão nương còn đang tức giận vì chuyện ở miếu Vương Mẫu , mũi không phải mũi mắt không phải mắt, ngay cả một câu quan tâm Lý Trường Sâm cũng không có, trực tiếp hỏi chuyện bổng lộc.

"Nửa năm không về nhà, sao ngươi không cho người đem bổng lộc về? Có biết mấy tháng nay trong nhà sắp đói rồi không?"

Lý Trường Sâm mặc dù đã sớm không ôm bất kỳ kỳ vọng gì đối với phụ mẫu mình, nhưng đối mặt với Lý lão nương mở miệng đòi bổng lộc mà không hề quan tâm an nguy của hắn, vẫn không nhịn được cảm thấy lạnh lòng.

Từ năm mười ba tuổi hắn tiến vào Vệ sở làm quân đinh, trong lòng hắn thường xuyên luôn có một loại cảm giác, hắn đối với phụ mẫu mà nói, giống như chỉ là một công cụ mưu cầu lợi ích cho Lý gia.

Đối với hắn sống hay chết, bọn họ căn bản không quan tâm, bọn họ duy nhất để ý, chính là hắn có thể đúng hạn đem bổng lộc lấy về hay không.

Hắn thật sự là con trai ruột của bọn họ sao?

Khi còn bé, trong quân đồn đã có người nói hắn không phải con của Lý gia, vì thế, hắn đã đánh nhau với không ít người.

Theo hắn dần dần lớn lên, loại ngôn luận này không còn, thế nhưng, chính hắn lại càng ngày càng hoài nghi.

Lý lão nương thấy Lý Trường Sâm không nói lời nào, tính tình lập tức nổi giận đùng đùng nói: "Đang hỏi ngươi đấy, người câm à? Bộ dạng ngốc nghếch của ngươi lên chiến trường, hai ba lần sẽ bị người ta cho..."

"Nương, người đang nói gì vậy?!"

Giọng nói tức giận nghiến răng nghiến lợi của Kim Nguyệt Nga vang lên , trực tiếp cắt ngang lời của Lý lão nương.

Lý lão nương bị dọa sợ, sau khi kịp phản ứng, lập tức hét lên: " Trưởng tức , ngươi gọi là Hồn!"

Giờ phút này, ánh mắt Kim Nguyệt Nga có thể giết người:

"Con còn muốn hỏi nương, nương còn biết mình vừa rồi đang nói cái gì không? Đó là lời nương nên nói sao?"

"Trước đó ở miếu Vương Mẫu , người nói Ngũ Nha và Thất Lang đê tiện, ta nhịn, nhưng bây giờ người lại ở đây nguyền rủa đương gia, tâm của người rốt cuộc là làm bằng cái gì, ước gì con cháu của mình không tốt?"

Hai người tranh chấp, đưa tới người chung quanh chú ý.

Người biết nguyên nhân đều dùng ánh mắt mịt mờ nhìn Lý lão nương, trong này còn có không ít người của Thiên Lĩnh đồn.

Lý lão nương chính là người ngang ngược nhưng khi thấy tất cả mọi người đều nhìn bà , bà liền sợ hãi, mím môi không nói một lời.

Lý Trường Sâm châm chọc nhìn Lý lão nương, kéo Kim Nguyệt Nga, ra hiệu nàng đừng tức giận, sau đó mới nói: "Nương, gần đây chiến sự căng thẳng, bổng lộc của mọi người đều bị cắt giảm, con thực sự không thể tiếp tế gia đình được "

Lý lão nương nghe xong, bất chấp người ngoài dò xét, lúc này không nhịn nữa.

Nhưng Lý Trường Sâm không cho bà cơ hội mở miệng:

"Nương, nhà chúng ta có hai mươi lăm mẫu quân điền, nhiều hơn mười mẫu so với nhà bình thường, tiết kiệm một chút, đủ cho nhà sống tạm rồi, sau này con sẽ không đưa bổng lộc cho nhà nữa."

"Như vậy sao được!" Lý lão nương nóng nảy, lập tức lên tiếng phản bác.

"Trong nhà có chút lương thực, trừ quân lương phải nộp lên trên, còn phải phân ra một bộ phận tiếp tế cho một nhà muội muội của ngươi, còn lại chỗ nào đủ cho cả nhà chúng ta ăn."

Lời này vừa nói ra, người xung quanh nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc.

Người của Thiên Lĩnh đồn ngược lại không cảm thấy kinh ngạc lắm đối với chuyện Lý gia lão nhân bất công, bọn họ đã nghe quen tai.

Lý Trường Sâm cười nhạt: "Nương, con là trưởng tử trong nhà, nuôi nhị đệ ,nhà tam đệ thì thôi đi, không lý nào còn phải nuôi muội muội đã xuất giá."

Không nói nhảm với Lý lão nương nữa, Lý Trường Sâm dặn dò Kim Nguyệt Nga vài câu, sau đó lại lôi kéo bốn hài tử nhìn một chút, liền bước nhanh về Vệ sở.

Trên đường về quân đồn, sắc mặt Lý lão nương âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.

Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, lần này đến thành Tây Ninh, chẳng những không có lấy bổng lộc từ chỗ Lý Trường Sâm, hơn nữa ngay cả về sau cũng không lấy được.

Lý lão nương căm tức nhìn Kim Nguyệt Nga, lại nhìn bốn người Lý Tam Lang.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.