Chương 11: Rao giá trên trời. Ba người từ bên ngoài đi tới, người đi đằng trước là Tứ thúc Lý Đại Quang, gã vẫn mặc áo bào tuyết trắng chế tác tinh mỹ kia, thân hình cao lớn, râu dài tóc trắng, có vẻ tiên phong đạo cốt. Không thể không thừa nhận, bề ngoài cửa con người quả thực rất quan trọng, cho dù Lý Đại Quang tham gia thi Chấu mười năm, năm nào cũng thi rớt, cũng không làm chuyện đồng áng, nhưng gã vẫn là một người sống thoải mái nhất thôn Lý Văn. Tuy rằng tối qua gã thất trách nghiêm trọng, khiến từ đường bị đốt, nhưng hôm nay Tộc trưởng đến thôn Lý Văn vẫn để gã dẫn đường, đủ thấy sự tín nhiệm đối với gã. Phía sau gã là Tộc trưởng gia tộc Lý thị Lý Văn Hữu. Tối qua gã gần như một đêm không ngủ, đôi mắt đỏ bừng, nhưng tinh thần lại rất tốt, có lẽ vì thân thể hơi béo, từ cửa thôn đi tới nơi này đã khiến gã thở hổn hển rồi. Đi vào cuối cùng là Hồ đại nương. Đại Khí đã giao Khánh nhi cho họ, con trai Hồ Thịnh lại tới huyện thành, coi như là đường thúc và Tộc trưởng của Khánh nhi tới, nàng cũng lo lắng. - Khánh nhi, Tộc trưởng tới thăm ngươi rồi, còn không mau tới dập đầu chào Tộc trưởng! Lý Đại Quang sợ Lý Diên Khánh lại không chịu dập đầu giống như ở từ đường, gã vội vàng nhắc nhở Lý Diên Khánh, lại nháy mắt với hắn. Thiên địa quân thân sư, ngoại trừ năm vị lão nhân gia này, Lý Diên Khánh ai cũng sẽ không bái. Hắn tiến lên một bước, bày ra bộ dạng muốn bái lạy, bỗng nhiên há miệng không bái nữa. - Tứ thúc, tối hôm qua đầu gối của ta đụng bị thương ở trong đám cháy, lúc này rất đau đớn! Lý Văn Hữu cười ha ha: - Khánh nhi không cần đa lễ, Đại Quang, ngươi đi lấy hai băng ghế tới. Lý Đại Quang đảo mắt nhìn, lại để tên nhóc này tránh thoát. Gã bất đắc dĩ, đành đi tìm hai chiếc ghế đẩu làm bằng ván gỗ, dùng tay áo lau ghế: - Mời Tộc trưởng ngồi! Lý Văn Hữu lại đưa ghế cho Lý Diên Khánh: - Khánh nhi, chân của ngươi đau, ngươi ngồi trước đi! Lý Diên Khánh cũng không khách khí nhận ghế ngồi xuống. Lý Diên Khánh liền ngồi xuống chiếc ghế khác. Hồ đại nương thì cầm chổi trúc quét sân cách đó không xa, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc về phía bên này. Trong nhà chỉ có hai chiếc ghế đẩu, Lý Đại Quang đành phải đứng. Hồ đại nương thấy họ cũng không có ác ý, liền lặng lẽ đóng cửa lại đi ra ngoài, chuyện của Lý gia nàng chẳng muốn nghe. - Khánh nhi, tối hôm qua nhờ có ngươi rồi. Nói thật, tối hôm qua ta cả đêm không ngủ được, vừa sợ hãi, vừa cảm kích. Ta thế nào cũng nghĩ không ra, tổ tiên của chúng ta dĩ nhiên lại hiển linh rồi. Lý Văn Hữu nói rất chân thành. Trước khi lên đường gã cẩn thận hỏi Lý Đại Quang về tình hình của Lý Diên Khánh, biết được đứa nhỏ này hóa ra là kẻ ngốc, hơn tháng trước rơi xuống giếng như biến thành người khác, có thể nói là thần đồng biết đọc sách viết chữ. Thực tế Lý Đại Quang nói với gã biểu hiện của Lý Diên Khánh tại từ đường hôm trước, dĩ nhiên đoán được tục danh của đại tổ, điều này khiến cho Lý Văn Hữu bỗng nhiên ý thức được, đại tổ lựa chọn Lý Diên Khánh là có nguyên nhân. Rất có khả năng thần linh của đại tổ đã bám lên người đứa nhỏ này, nếu không giải thích thế nào hắn từ một kẻ ngu biến thành thần đồng? Trên đường đi Lý Văn Hữu nhiều lần suy nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng có khả năng, trong lòng gã dường như có một ngọn lửa, khiến lòng gã giống như lửa đốt, nóng lòng muốn chứng minh suy đoán của mình là đúng. Lúc này Lý Diên Khánh nghĩ tới, phải làm thế nào mới đạt được lợi ích lớn nhất từ chuyện này, hắn đã chuẩn sị sẵn danh sách bảng giá, chỉ chờ Tộc trưởng chủ động nói muốn cảm tạ hắn. Hắn cúi đầu xuống nói: - Tộc trưởng, lúc ấy ta thực sự không biết xảy ra chuyện gì, hiện giờ còn mơ hồ, cảm thấy giờ phút đó dường như ta không còn là ta nữa. Lý Văn Hữu lại hỏi dò: - Khánh nhi, trước đây ngươi từng nghe tới âm thành tối qua hay chưa? Ví dụ như… lúc ngươi rơi xuống giếng. Lý Diên Khánh giật mình, hóa ra Tộc trưởng cho rằng mình bị Lý Cảnh nhập thân rồi. Hắn lập tức biết rõ cơ hội của mình đến rồi, hắn hô một tiếng, mở to hai mắt kinh ngạc hỏi: - Tại sao Tộc trưởng biết được? Lý Văn Hữu kinh hãi: - Ngươi thực sự từng nghe thấy sao? Lý Diên Khánh gật đầu: - Lúc ta rơi xuống giếng quả thực cũng nghe được giọng nói kia, ta vẫn cho rằng trong giếng có quỷ, cũng không dám nói với phụ thân. - Giọng nói kia nói cái gì? Lý Diên Khánh thấp giọng trầm tư không nói, yên lặng nhớ tới bản ghi nhớ niên kỷ mà mình sửa sang. Lý Dục đăng cơ năm thứ hai khi Tống triều thành lập, như vậy Lý Cảnh qua đời năm 961, hiện giờ là năm 1111, như vậy Lý Cảnh qua đời đã 150 năm rồi. Lý Diên Khánh ngửa đầu nhìn bầu trời, mang theo thần sắc như mộng ảo chậm rãi nói: - Lúc ta rơi xuống giếng, giọng nói kia vang lên bên tai ta, hồn phách của hắn du đãng suốt 150 năm, rốt cuộc tìm được linh đồng gửi hồn là ta. Lý Văn Hữu lập tức lấy một bản gia phả từ trong lòng ra lật giở, trong gia phả sử dụng văn tự rất mờ mịt ghi chép thời đại đại tổ sinh tử, chỉ Tộc trưởng mới có thể hiểu. Lý Văn Hữu vừa lật xem, vừa dùng ngón tay tính toán trên mặt đất, cuối cùng sắc mặt gã biến đổi, gã tính toán ra, đại tổ băng hà cách đây vừa vặn 150 năm. Chân Lý Văn Hữu mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Lý Diên Khánh. Đứa trẻ trước mắt này dù không phải đại tổ tái sinh, trong thân thể của hắn cũng ký thác một phần hồn phách của đại tổ. Tộc trưởng quỳ xuống, Lý Đại Quang cũng sợ hãi quỳ xuống theo. Trời ạ! Chẳng lẽ đứa nhỏ này thực sự được đại tổ gửi hồn rồi, đại tổ băng hà 150 năm, đã trở lại rồi. Lý Diên Khánh ra vẻ bối rối nói: - Tộc trưởng, Tứ thúc, hai người đây là… đây là đang làm gì? Trong lòng hắn ít nhiều cũng hơi lo lắng, lỡ như Tộc trưởng thực sự coi mình là tổ tiên thì làm sao bây giờ? - Con cháu bất tài Lý Văn Hữu dập đầu vấn an đại tổ! - Con cháu bất tài Lý Đại Quang dập đầu với đại tổ! Cho dù ở nông thôn xa xôi hơn một ngàn năm sau, không ít ngu nam xuẩn phụ cũng tin tưởng thủ đoạn như vậy, huống chi đây là triều Tống, Lý Văn Hữu đã có suy nghĩ trước, Lý Diên Khánh chẳng qua xác nhận suy đoán của gã, nhưng nếu như là huynh đệ Lý Văn Quý của gã thì không nhất định tin tưởng. Lý Diên Khánh dứt khoát ngồi xuống, trong lòng thầm cười khổ. Mình thuận miệng nói bậy vài câu, họ lại tin là thật, sau này có phải mình cũng nên bỗng nhiên té xỉu giống như vu bà, sau đó lại nhảy lên nói hươu nói vượn một phen, ài! Chuyện này phải giải quyết thế nào? Lý Văn Hữu cung kính dập đầu lạy ba cái, cũng không dám ngồi xuống nữa, mà khoanh tay đứng trước mặt Lý Diên Khánh. Tối qua gã cả đêm không ngủ, chỉ vì suy nghĩ chuyện này, vì sao đại tổ lại chọn đứa nhỏ sáu tuổi Lý Diên Khánh này xông vào đám cháy? Phải biết rằng tối qua chí ít có hai trăm tộc nhân cứu hỏa, nam tử trai tráng nhiều vô số, nhưng đại tổ lại chọn một đứa trẻ. Hiện giờ gã rốt cuộc hiểu được đại tổ đã sớm từng va chạm với Lý Diên Khánh! - Tộc trường ngồi xuống đi! Ta nói ra suy nghĩ của mình. Lý Văn Hữu nơm nớp lo sợ mà ngồi nửa bờ mông. Lý Diên Khánh nhìn vào gã chăm chú nói: - Tộc trưởng tốt nhất không nên nhắc tới chuyện đại tổ nữa, hiện giờ là giang sơn Đại Tống, Hoàng đế họ Triệu chứ không họ Lý, loại chuyện này nói nhiều sẽ bị diệt tộc. Lý Văn Hữu bỗng ngẩn người, gã vỗ mạnh đầu, mình dĩ nhiên lại không nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề. Không được! Trở về gã nhất định phải lập tức cấm khẩu, không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc tới chuyện đại tổ hiển linh tối qua. Gã quay đầu lại liếc nhìn Lý Đại Quang. Đầu Lý Đại Quang lập tức lắc như trống: - Tộc trưởng yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung bên ngoài. Một câu của Lý Diên Khánh liền phong kín tâm tư chuẩn bị tới huyện tuyên dương việc này của Lý Văn Hữu, hắn lại thản nhiên nói: - Tộc trưởng vẫn nên gọi ta là Khánh nhi! Về sau chúng ta không nên nhắc tới chuyện này nữa. Lý Văn Hữu chậm rãi bình tĩnh trở lại, liền gật đầu: - Khánh nhi cần ta làm gì? Giả thần giả quỷ cả buổi, Lý Diên Khánh chính là chờ những lời này của gã. Hắn không chút khách khí duỗi bốn ngón tay: - Thứ nhất, Lưu Thừa Hoằng hủy từ đường Lý gia, khiến liệt tổ liệt tông bị long đong, phải lập tức khu trục, không được dùng nữa. Lý Văn Hữu nghe giọng điệu của hắn hoàn toàn không phải đứa trẻ sáu tuổi, dĩ nhiên còn nhắc tới liệt tổ liệt tông, trong lòng gã càng thêm tin tưởng, vội nói: - Ta đã đuổi hắn đi, tuyệt đối sẽ không dùng nữa. - Thứ hai, miễn trừ hết thảy nợ nần cha ta Lý Đại Khí thiếu nợ Tộc trưởng, mấy năm nay tiền công bị cắt xén của hắn cũng xin Tộc trưởng bù lại cho hắn.. Bốn năm trước Lý Đại Khí vay tiền chôn cất vợ bị nhạc phụ Đinh Trọng và Lý Văn Hữu bắt tay làm thịt một đao, nói là hao tổn năm trăm quan tiền, thật ra nhiều nhất hơn trăm là đủ rồi. Hơn nữa năm trăm quan tiền này phần lớn thông qua một địa, quan tài, phí nhân công mà trở về tay hai người họ. Trên thực tế chỉ tổn hao vài con heo vào bụng người trong thôn, đương nhiên còn có chút quần áo và đồ vàng mã chôn cùng. Lý Văn Hữu ngoại trừ được thanh danh giúp đỡ tộc nhân ra, còn được một đứa ở giá rẻ như nô lệ, hết thảy đều là giấy trắng mực đen, Lý Đại Khí cam tâm tình nguyện ký tên đồng ý. Ai lại nghĩ tới Lý Đại Khí có một đứa con trai như vậy, Lý Văn Hữu chột dạ trong lòng, cuống quít nói: - Nhất định miễn hết, trở về ta sẽ đưa phiếu nợ và tiền công tới. Lý Diên Khánh lại nói: - Chuyện thứ ba, ta muốn vào học đường đọc sách, Tộc trưởng sắp xếp một chút! Lý Văn hữu còn tưởng rằng Lý Diên Khánh muốn truy cứu chuyện năm trăm quan tiền, hóa ra chỉ là muốn đọc sách, gã lập tức thở ra nhẹ nhàng, cười nói: - Đây là việc rất nhỏ, trở về ta sẽ nói một chút với Diêu sư phụ là được, ngày mai Khánh nhi có thể đi đọc sách rồi. Lý Diên Khánh vốn cũng chỉ nghĩ tới ba chuyện như vậy, chẳng qua cơ hội này thực sự hiếm có, không hung hăng làm thịt Tộc trưởng lòng dạ hiểm độc này một dao, hắn thực xin lỗi mấy năm chịu khổ của phụ thân. Hắn chỉ căn phòng nói: - Còn có căn nhà này quá cũ nát rồi, xin Tộc trưởng tìm người đến sửa một chút!