Chương 25: Lá thăm tốt nhất. Cách đó không xa, một đám trẻ đang chơi đùa trong tuyết, vỗ tay hát nhạc thiếu nhi: - Đường Tăng cưỡi ngựa về hướng đông Tôn Ngộ Không đi theo phía sau Tôn Ngộ Không, chạy rất nhanh Trư Bát Giới đi theo phía sau Trư Bát Giới, cái mũi dài Sa hòa thượng đi theo phía sau Sa hòa thượng, gánh cái sọt Lão yêu bà đi tới phía sau. … Lý Diên Khánh nóng lòng, dường như bỗng nhiên dấy lên một ngọn lửa, đây là một bài nhạc thiếu nhi kèm theo phía sau sách mới của hắn, không nghĩ tới đã lưu truyền rồi. Lý Diên Khánh kích động trong lòng, không chờ người khác nữa, nhanh chân chạy về phía trước. Mấy người Vương Quý đuổi theo phía sau, hai tay Vương Quý tạo thành chiếc loa mở miệng hô: - Khánh ca nhi, bên trái giao lộ phía trước! Chạy được chừng một dặm đường, họ rẽ sang, Vương Quý chỉ phía trước: - Chính là chỗ phía trước. Lý Diên Khánh cũng nhìn thấy, con đường phía trước đủ các loại cửa hàng, trên cửa hàng thứ nhất treo chiêu bài lớn, bên trên viết ba chữ to Sĩ Lâm Nguyên, chính là nơi này. Đi tới cửa, phát hiện một tấm bảng dựng lên phía trước cổng chính, bên trên dùng giấy trắng viết một hàng chữ lớn chừng cái đấu: - Sách mới ‘Đại Thánh bắt yêu ký’, bản điếm bán mạnh! Lý Diên Khánh và mọi người cùng hứng thú đi vào cửa tiệm sách, một cỗ khí nóng nhào tới trước mặt, lúc này họ mới phát hiện trong hành lang tràn ngập người, có sĩ tử uyên bác mặc áo nho bào, cũng có sĩ tử trẻ tuổi trong Huyện Học. Vương Quý lòng nóng như lửa đốt, vừa vào cửa liền kéo Thang Hoài đi tìm sách gã muốn mua. Nhạc Phi thì cầm một bản thơ Đường tinh tuyển lên trốn tới góc hẻo lánh. Lý Diên Khánh càng cảm thấy hứng thú đối với hiệu sách. Hắn phát hiện hiệu sách giống như tiệm thuốc, bố cục trăm ngàn năm qua cơ bản chưa từng thay đổi, hai bên đều là từng dãy kệ sách cao lớn, cất giữ các loại sách đã phân loại, chẳng qua sách không được dựng thẳng, mà đặt ngang, ở giữa là một loạt bàn vừa dài vừa rộng, phía trên cũng bày đầy sách, dưới đất được trải bằng gỗ, rất nhiều người ngồi trên mặt đất. Lúc này bên cạnh truyền tới tiếng hô: - Bốn con nai cũng tới rồi! Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, liền thấy một đám học sinh thiếu niên đứng chếch bên trái cửa lớn, chính là đám người cùng tham gia Hội Đồng Tử với họ, trong đó có bốn người thuộc học đường trấn Vệ Nam, ba người khác dường như là học đường xã Thang Bắc, có thể thấy họ rất quen thuộc với nhau. Lý Diên Khánh thấy họ đều cầm ba bốn quyển sách trong tay, đều là Đại Thánh bắt yêu ký của mình, hắn liền đi tới phía trước cười nói: - Ở Huyện Nha buổi sáng, ta thấy không phải các vị sư huynh đều đã mua rồi sao? Một học sinh trấn Vệ Nam trợn mắt nói: - Mua giùm cho bằng hữu không được sao? Một tên học sinh xã Thang Bắc dáng người rất cao khác tốt bụng cười nói: - Sách này bán rất chạy, ngươi muốn mua thì đi nhanh đi! Không mua được cũng đừng khóc nhè. - Khánh ca nhi, ta mua được rồi! Vương Quý hưng phấn chạy vội tới, ôm bốn bảnh sách trong lòng: - Sách này ta đều đã mua rồi, đưa cho các ngươi mỗi người một bản, ta đi trả tiền trước, sau đó sẽ cho ngươi. - Vậy xin cảm ơn rồi. Lý Diên Khánh đưa mắt nhìn, phát hiện Thang Hoài đi theo phía sau Vương Quý dĩ nhiên ôm một đống sách, chừng hơn ba mươi bản, hắn không khỏi ngây người. Vương Quý cười ha ha khẽ nói với Lý Diên Khánh: - Mua về kiếm tiền, một bản sách kiếm mười văn, chẳng phải kiềm lại tiền mua sách sao? Lý Diên Khánh đá cho gã một cước, đầu óc tiểu tử này linh hoạt, nhưng không đủ tầm nhìn, học đường có hơn một trăm học sinh, vì sao không mua một trăm bản? Hắn lại nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn lại lấy tên học tử, mấy tên học tử đã đi trả tiền, đám người này mỗi người cầm ba bốn bản, đoán chừng cũng chuẩn bị trở về kiếm tiền. - Khánh ca nhi! Bỗng nhiên có người gọi phía sau. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy La Chưởng quỹ híp mắt đi tới. Lý Diên Khánh vội vàng tiến tới thi lễ: - La Chưởng quỹ, đã lâu không gặp. - Mấy ngày trước nghe cha ngươi nói, ngươi sẽ tham gia Hội Đồng Tử, ta đã nói nếu trấn Lộc Sơn không để ngươi tham gia, vậy năm nay chắc chắn vẫn không có bất kỳ hi vọng nào. - La Chưởng quỹ quá khen rồi! La Chưởng quỹ nhiệt tình mời: - Đi! Đi lên uống chén trà nóng. Lý Diên Khánh liền quay đầu nói với Vương Quý và Thang Hoài: - Ta đi lên một hồi, sẽ lập tức trở lại. Vương Quý và Thang Hoài đang theo dõi tiểu nhị đếm bạc của họ, sợ tiểu nhị làm thủ thuật che mắt sẽ lấy đi thêm một miếng, nào có tâm tư để ý tới Lý Diên Khánh, liền vẫy tay để hắn đi. Lý Diên Khánh đi theo La Chưởng quỹ tới căn phòng trên lầu hai ngồi xuống. La Chưởng quỹ rót cho hắn một chén trà nóng, cười nói: - Lúc đầu ta cũng dự định trong hai ngày này bớt thời gian tới khách sạn tìm ngươi, ngươi đã tới rồi vậy cũng không cần đi. Lý Diên Khánh cảm thán nói: - Không nghĩ tới sách xuất bản nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng ít nhất phải qua năm sau chứ! - Lần này là Đông chủ tự mình tọa trấn, tám hiệu sách chia nhau khắc bản, năm ngày liền khắc xong, do Tổng phường in ấn phủ Đại Danh đóng sách, chính thức mở bán mười ngày trước, tốc độ này cũng là lần thứ hai ở Sĩ Lâm Nguyên, nếu là sách bình thường, chỉ khắc bản cũng cần hai tháng. - Dường như sách bán được không tồi! Lý Diên Khánh cười nói. - Đâu chỉ là không tồi! La Chưởng quỹ cười đến mắt cũng nở hoa: - Lúc này mới mười ngày, phủ Đại Danh và Tương Châu đã bán được hơn năm ngàn cuốn, chỉ riêng huyện Thang Âm chúng ta đã bán hơn năm trăm cuốn, còn chưa tính số lượng ngày hôm nay. Ta lập tức sẽ phái người tới phủ Đại Danh thúc hàng, trong tiệm chỉ còn không tới ba trăm bản, đây là quyển sách bán chạy nhất trong ba mươi năm bán sách của ta, đúng là Đông chủ có ánh mắt! Lý Diên Khánh nhanh chóng tính toán số lượng trong lòng, dựa theo ước định, tiêu thụ hơn hai ngàn cuốn sách sẽ cho mình hai thành thu nhập, hiện giờ đã bán được năm ngàn cuốn, vậy chính là phải chia cho mình ba vạn văn tiền, đây chỉ là lượng tiêu thụ ở hai Châu trong mười ngày. Lý Diên Khánh mừng thầm trong lòng, lúc này hắn lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, vội hỏi: - Sách này chỉ có Sĩ Lâm Nguyên bán đúng không? - Sao có thể được? Chúng ta qua lại với rất nhiều hiệu sách, như ba hiệu sách lớn ở Biện Kinh, còn có các phường sách lớn ở Hàng Châu Lương Châu, chúng ta đều có quan hệ lợi ích, sách của họ đặt bán ở chỗ chúng ta, sách của chúng ta cũng sẽ để cho họ bán. Chẳng qua ngươi yên tâm, tiền nhuận bút cho ngươi vẫn tính theo giá cả ước định. Trước đó Lý Diên Khánh đáp ứng phụ thân chỉ viết ba quyển liền thu tay lại, bởi vì hắn không nghĩ tới sẽ bán được tốt như vậy. Tiếp tục bán như thế, chỉ riêng thu nhập một quyển này ít nhất đã có mấy trăm quan, cơ hội kiếm tiền này vứt bỏ đơn giản là ngu xuẩn, hắn quyết định lờ phụ thân đi, vẫn phải tiếp tục viết. Hắn lại cười hỏi: - Tại sao lại lấy cái tên Lộc Sơn Tiêu Tiêu Tử? - Đây là tên cha ngươi đặt, chúng ta chỉ lấy dùng. Lý Diên Khánh nhướng mày: