Chương 43: Thâm tàng bất lộ. Lý Phong đụng phải cây đinh, đành ôm hận nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh, trở về chỗ ngồi của mình. Diêu Đỉnh dạo qua một vòng, lại đi tới phòng đại học bên cạnh. Lý Diên Khánh lúc này mới nhìn rõ nội dung trên giấy, dĩ nhiên viết các loại ý văn lý giải câu nói: ‘Mạnh Tử nói: Không thu nhập ổn định mà vẫn giữ được ý chí đi theo chính đạo, điều này chỉ có kẻ sĩ mới thực hiện được’, hết thảy có sáu bảy đề. Hóa ra tờ giấy kia đã bị Nhạc Phi lén đổi đi, Lý Diên Khánh quay đầu nhìn Nhạc Phi một chút, thấy gã mặt không biểu tình nghiêm túc viết chữ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. … Buổi chiều tan học, Lý Diên Khánh và mấy người đồng học rời khỏi cửa lớn học đường. Thang Hoài lặng lẽ kéo Lý Diên Khánh một cái, lúc này Lý Diên Khánh mới phát hiện Lý Phong dẫn theo bốn năm đồng bọn đứng chờ hắn ở phía trước không xa. Họ đều là học sinh lớn mười hai mười ba tuổi, mỗi người cao lớn hơn họ một cái đầu, mỗi người cà lơ phất phơ, còn thiếu điếu thuốc ngoài miệng. Lý Phong không dám thu thập Lý Diên Khánh ở học đường, liền chờ hắn ở cửa ra vào lúc tan học. Lý Diên Khánh đẩy tay Thang Hoài ra, nghênh ngang tới, bình tĩnh nói với Lý Phong: - Ta không biết đắc tội ngươi ở đâu, chẳng qua nếu như ngươi nhất định muốn gây phiền phức cho ta, ta cũng không sợ ngươi, chúng ta tới từ đường, đừng để người ngoài chế giễu ở đây. Lý Phong nào dám tới từ đường gây sự, thậm chí gã không dám để người khác trong tộc biết. Lại nói mặc dù Lý Diên Khánh là bàng chi của Lý thị, nhưng Tộc trưởng lại cực kỳ yêu thương đứa nhỏ này, ngay cả tổ phụ của gã cũng không có cách nào với hắn. Lý Phong chỉ là ghen ghét trong lòng, muốn thu thập thằng nhóc này một chút, tiết nối giận trong lòng. Nhưng ghen ghét thì ghen ghét, Lý Phong cũng không ngu xuẩn. Lý Diên Khánh nhắc nhở gã một câu, lỡ như đánh thằng nhóc này, hắn chạy tới chỗ Tộc trưởng cáo trạng thì làm sao bây giờ? Gã xoay chuyển ánh mắt, giả mù sa mưa nói: - Không phải ta muốn đánh ngươi, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở, có người muốn dạy dỗ ngươi. Gã quay đầu nháy mắt với Trương Đại Khiếu, để Trương Đại Khiếu nhào lên. Trương Đại Khiếu lại hơi do dự, dù sao gã từng ở chung một gian khách sạn với Lý Diên Khánh, mà quan hệ giữa gã và Thang Hoài cũng không tồi, mặt mũi này gã không kéo xuống được. Lý Diên Khánh hiểu được trong lòng, liền cười nói: - Như vậy đi! Chúng ta cũng không cần đánh nhau, chúng ta tới so võ nghệ một lần, nếu như ta thua, ta bồi mười quan tiền cho các ngươi, nếu như ta thắng, các ngươi sau này đừng tìm đến gây sự nữa! Mấy học sinh lớn lập tức cảm thấy có chất béo có thể kiếm, liền giật dây Lý Phong: - So đấu với hắn, chúng ta chắc chắn không thua. Lý Phong từng tham gia huấn luyện bảo giáp của xã Hiếu Hòa, cũng biết chút võ nghệ, huống chi đối phương chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, chỉ cần không so văn, gã sẽ không sợ. Dưới sự giật dây của đồng bạn, gã vén tay áo lên nói: - Ta so đấu với ngươi, côn bổng tay không tùy ngươi, ngươi nói so cái gì? Lý Diên Khánh xoay người nhặt tảng đá ước lượng, ném ra như sét đánh. Một con chím ngói trên cây né tránh không bịp, bị ném trúng long vũ văng khắp nơi, rơi thẳng tắp xuống cây, vừa vặn rơi xuống trước mặt mấy học sinh lớn. Lý Diên Khánh vỗ tay: - Chúng ta liền so cái này đi, xin mời ngươi! Mấy học sinh lớn quá sợ hãi, hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên quay người chạy như bay, mặt mũi này gánh không nổi nha! Lý Phong đỏ bừng cả khuôn mặt, phất tay: - Được rồi được rồi, đánh nhau với ngươi, người khác sẽ chế giễu ta lấy lớn bắt nạt nhỏ, lần này coi như xong, về sau đừng có chọc ta nữa! Gã cũng quay người đuổi theo mấy người đồng bạn: - Mấy tên khốn các ngươi, chạy cái gì mà chạy! Đám học sinh cười ha ha, vây quanh Lý Diên Khánh. Cú ném vừa rồi quá lợi hại, trong mắt mỗi người đều tràn ngập sùng bái. Lúc này có người đằng sau hỏi: - Khánh ca nhi, lão Thang, xảy ra chuyện gì thế? Lý Diên Khánh và Thang Hoài vừa quay đầu lại, thấy Vương Quý và tổ phụ gã đi tới từ trong học đường. Vương Quý mặt mày hớn hở, tổ phụ gã vẻ mặt âm trầm. Mọi người vội vàng hành lễ với tổ phụ Vương Quý, Vương Vạn Hào gật đầu: - Các ngươi chơi một lát đi! Y lại nói với Vương Quý: - Quý nhi, chờ lát nữa tới tiệm tìm ta. Y khoan thai rời đi, chắp tay đi tới trấn. Vương Quý thấy tổ phụ đi xa, cười ha ha, dương dương đắc ý nói: - Ngày mai tiếp tục tới trường, ta thắng rồi! Lúc này, Lý Nhị cầm chim ngói tới lắc lắc trước mặt Vương Quý: - Ngươi biết Khánh ca nhi đánh chim thế nào không? - Đánh chim cái gì? Thang Hoài nói một lần chuyện vừa xảy ra, Vương Quý giậm chân đấm ngực: - Chuyện đặc sắc như vậy, sao ngươi không chờ ta! Gã giữ chặt Lý Diên Khánh không buông, nhất định muốn Lý Diên Khánh đánh lại một con chim cho gã xem. Canh năm ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh lại tới rừng cây nhỏ. Hồ Thịnh đang đợi hắn, thấy Lý Diên Khánh tới, gã cười nói: - Hôm qua không chuẩn bị, cho nên chỉ chạy bộ, hôm nay phải thêm chút đồ. Lý Diên Khánh vui mừng: - Đại thúc muốn dạy ta luyện đao? - Không phải! Hồ Thịnh tức giận nói: - Hôm nay vẫn chạy bộ, chẳng qua trước khi chạy bộ nâng tạ đá một trăm cái! Lý Diên Khánh quay đầu nhìn lại, thấy hai tạ đá một lớn một nhỏ đặt trên mặt đất dưới tàng cây, một chiếc đoán chừng nặng trăm cân, một chiếc khác đại khái khoảng hai mươi cân. Hồ Thịnh tiến tới nâng tạ đá trăm cân nhẹ nhõm, nâng nó cao cao khỏi đỉnh đầu, nói với Lý Diên Khánh đang ngẩn người: - Bắt đầu đi! Nâng xong một trăm cái chúng ta sẽ chạy bộ. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đánh tiến tới ra sức nâng tạ. Gió lạnh thấu xương, hai người một trước một sau chạy hơn ba mươi dặm dọc theo mương Vĩnh Tế. Lý Diên Khánh mệt mỏi thở hồng hộc, ngay cả nói cũng không nên lời, hai chân giống như đeo chì, vô cùng nặng nề, hoàn toàn không giống chạy bộ ngày hôm qua. Hồ Thịnh nhìn hắn một cái, liền chỉ vào một tảng đá lớn cách đó không xa: - Hôm nay trước tiên cho ngươi nghỉ một lần, nghỉ ngơi một lát, lập tức chạy tiếp! Lý Diên Khánh lập tức tê liệt ngã nhào xuống tảng đá lớn. Lúc này đá xanh còn dễ chịu hơn đệm tơ ngỗng. Đời này hắn chưa từng mệt mỏi như vậy, cảm thấy toàn bộ thân thể không còn là của mình. Hồ Thịnh lại không ngừng, bắt đầu đánh quyền trên đất trống, bộ quyền này đánh rất uy phong, khiến Lý Diên Khánh nhìn thấy hoa mắt, trong lòng buồn bực muốn nôn. May mắn Hồ Thịnh đánh xong một lượt quyền, Lý Diên Khánh cũng hô hấp suôn sẻ một chút, vội vàng vỗ tay lớn tiếng khen hay: - Quyền pháp tốt, đại thức lợi hại nha! Hồ Thịnh cười lạnh một tiếng: - Hôm qua ngươi nhìn thấy thương pháp cũng vậy, hôm nay nhìn thấy quyền pháp cũng thế, chẳng qua là chủ nghĩa hình thức mà thôi, lên chiến trường không có tác dụng gì. - Vậy võ nghệ gì hữu dụng? - Chạy bộ! Đánh không lại liền chạy, cái này thực dụng hơn bất cứ cái gì. Lý Diên Khánh cười khổ im lặng. Hồ đại thúc quả thực dạy mình thuật chạy trốn đây! Hồ Thịnh vung tay lên: - Tiếp tục chạy, lúc này không thể ngừng.