Chương 48: Lệ rơi bịn rịn chia tay. (2) - Chỉ mời ngươi sao? Lý Đại Khí hơi thất vọng trong lòng, dĩ nhiên mời con không mời cha. Chẳng qua nghĩ lại, gã và con trai so sánh cái gì, trong lòng gã thoải mái hơn, liền cười nói: - Ngươi đi đi! Chẳng qua phải nhớ kỹ một điểm, mặc dù hắn cùng tuổi ta, nhưng cũng phải gọi ta một tiếng Nhị thúc, hắn và ngươi cùng thế hệ, ngươi đừng gọi nhầm. Lý Diên Khánh cười ha ha một tiếng: - Vậy có phải ta còn phải chuẩn bị chút tiền mừng tuổi cho vãn bối hay không! Lúc trước Lý Đại Khí đậu giải nhất cử nhân Tương Châu, lập tức trở thành đối tượng chú ý của các phương. Khi đó Lý Đại Khí còn chưa thành thân, rất nhiều nhà giàu huyện Thang Âm đều quan tâm hôn sự của gã, cuối cùng Tộc trưởng Lý Văn Hữu làm mai mối, Lý Đại Khí cưới thứ nữ Đinh Kiều Vân của đại hộ xã Thang Bắc Đinh Trọng làm vợ. Năm sau, Đinh Kiều Vân liền sinh con trai Lý Diên Khánh cho Lý Đại Khí. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Lý Đại Khí phạm vào án khoa cử Từ Châu, lúc này Đinh Trọng yêu cầu con gái ly hôn với Lý Đại Khí, gả cho người khác, nhưng Đinh Kiều Vân lại kiên quyết không theo. Lý Đại Khí cam chịu khiến gia cảnh ngày càng khốn cùng, con trai lại là kẻ ngu, Đinh Kiều Vân lo lắng nghèo khổ đan xen, vừa bệnh không dậy nổi, không bao lâu liền tạ thế. Sau khi Đinh Kiều Vân chết táng trong mộ địa nhà mẹ đẻ, mặc dù không phù hợp lễ chế, nhưng Đinh Trọng cường thế cũng khiến Lý Đại Khí không thể làm gì. Không chỉ như vậy, Đinh Trọng còn hung ác cướp lấy mấy trăm quan tiền phí mai táng từ trên người Lý Đại Khí, coi như bồi thưởng tổn thất gả con gái của y. Chính là nhạc phụ nhẫn tâm chưa từng quan tâm cha con Lý gia sống chết như vậy, nghe nói cháu ngoại đoạt giải nhất ở Hội Đồng Tử, nhận được ưu ái của Tri Châu đại quan nhân, liền cảm thấy cháu ngoại sẽ có tiền đồ, lại muốn hòa giải với Lý Đại Khí. Buổi chiều, cha con Lý Đại Khí rời khỏi quan đạo, đi thêm vài dặm đường nhỏ đồng ruộng, một thôn trang bỗng nhiên xuất hiện trước mắt họ. - Khánh nhi, đó chính là đại trạch của Đinh gia! Lý Đại Khí chỉ vào một tòa nhà lớn tường trắng ngói đen ở cửa thôn: - Năm đó chính là ta đón mẹ con về nhà từ nơi này! Lý Đại khí nhìn qua đường nhỏ, dường như cảnh tượng cưới Vân Nương năm đó lại xuất hiện trước mắt, ánh mắt gã hơi ướt át. - Cha đừng quên, ta vừa ngã xuống từ trên lưng lừa, chân bị thương không cách nào dập đầu! Lý Đại Khí vội vàng lau nước mắt, cười khổ một tiếng: - Không muốn dập đầu thì không dập đầu! Tìm nhiều lý do như vậy làm gì? - Đây không phải cho cha thể diện sao? Bớt cho đến lúc đó cha không xuống đài được. Lý Đại Khí liếc mắt, đây gọi là nể tình sao? Hai cha con đi tới cửa, có trang đinh lập tức chạy vào báo cáo. Một lát sau, Đinh Trọng và vợ sau cùng hai đứa con trai ra đón, Đinh Trọng cười rạng rỡ. - Đại Khí, ngươi đây thực sự không đúng, nhiều năm như vậy cũng không đến thăm lão nhạc phụ của ngươi một chút! Không chờ Lý Đại Khí trả lời, y nói tiếp: - Đương nhiên ta cũng biết ngươi nhìn vật nhớ người, chẳng qua người chết không thể sống lại, phải cố gắng nghĩ thoáng một chút! Lý Đại Khí yên lặng gật đầu, khom mình thi lễ: - Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân! Đinh Trọng nháy mắt với hai đứa con trai, để họ tách Lý Đại Khí ra. Hiện giờ y không quá hứng thú với Lý Đại Khí, y chỉ rất hứng thú với cháu ngoại Lý Diên Khánh. Hai cậu em vợ vội vàng tiến tới kéo Lý Đại Khí: - Anh rể, chúng ta đi uống chén rượu, mấy năm không gặp, nhất định phải phạt anh rể ba chén! Lý Đại Khí bị họ kéo đi, đành quay đầu lại nói: - Nhạc phi, cho Khánh nhi chút thuốc trị thương, đầu gối của hắn bị thương. Đinh Trọng cười tủm tỉm nhìn cháu ngoại trước mắt, y chỉ gặp qua Lý Diên Khánh một lần lúc hắn ra đời, thoáng cái đã qua sáu bảy năm, dáng dấp cháu ngoại cũng tuấn tú lịch sự. Y đang chờ cháu ngoại dập đầu hành lễ với mình, lại nghe thấy Lý Đại Khí nói, lập tức giật nảy mình, vội vàng lo lắng hỏi: - Đau ở chỗ nào, cho ông ngoại nhìn xem. Lý Diên Khánh chỉ đầu gối, toét miệng nói: - Bị ngã từ trên lưng lừa, bị thương đầu gối. - Nhanh! Nhanh! Nhanh! Đi mời Dương đại phu. - Lại đi lấy giá mây tới! Mệnh lệnh liên tiếp của Đinh Trọng khiến đám gia nhân luống cuống tay chân, lại quên mất tiểu quan nhân còn chưa dập đầu hành lễ lão gia! … Lý Đại Khí tới nhà Đinh Trọng chỉ là muốn tảo mộ cho thê tử, dưới sự kiên trì của gã, Đinh Trọng đành phải để con trai mang theo con rể và cháu ngoại tới trước mộ con gái. Bởi vì cháu ngoại sẽ tới, vì lưu ấn tượng tốt cho cháu ngoại, Đinh Trọng đặc biệt sai người dọn dẹp cỏ dại trên mộ trước đó, thêm chút đất mới, nhìn cũng thuận mắt, nhưng bia mộ lại khiến mặt hai cha con đen lại. ‘Ái nữ Kiều Vân chi mộ’. Không nói tới nửa chữ Lý, dường như chưa gả mà chết. Đại cữu tử Đinh Văn dẫn họ tới đầu óc linh hoạt, vội vàng cười bồi: - Ý của phụ thân là muốn để Khánh nhi tự tay viết mộ bia cho mẫu thân, cho nên vẫn chờ Khánh nhi lớn lên. Lần này tốt rồi, Khánh nhi lưu lại chữ cho mẫu thân mình đi! Chúng ta lập tức sẽ khắc bia. Lý Diên Khánh yên lặng đứng trước mộ phần của mẫu thân triều Tống này, mặc dù hắn không chút ấn tượng đối với mẫu thân này, nhưng hắn cũng biết mẫu thân từng sống rất khổ sở, chắc chắn muôn vàn yêu thương đối với mình, cuối cùng lại không thể sống sinh ly tử biệt với con trai. Nghĩ tới mẫu thân chưa từng một ngày được hưởng phúc, mũi Lý Diên Khánh chua chua, mắt hơi ẩm ướt, hắn chậm rãi quỳ xuống, dập đầu ba cái với mẫu thân. Đinh Trọng đứng ở đằng xa bất mãn hừ một tiếng, vừa rồi kêu chân đau không chịu quỳ xuống với mình, lúc này đầu gối hết đau rồi sao? - Lão gia, chân Khánh nhi đau như vậy còn quỳ xuống cho mẫu thân, là đứa trẻ hiếu thuận nha! Vợ sau của Đinh Trọng ở bên cạnh cảm khái nói. Đinh Trọng trừng mắt với vợ sau một cái, quay người mặt đen sầm lại. … Mặc dù Lý Đại Khí kiên quyết không ở qua đêm tại nhà nhạc phụ, nhưng vì lúc thanh minh có thể tảo mộ cho người vợ đã mất, Lý Đại Khí liền thuyết phục Lý Diên Khánh lưu lại ăn cơn chiều. Một bàn đồ ăn tràn đầy trong phòng ăn, Đinh Trọng cùng vợ sau và hai đứa con trai ngồi bồi. Người Tống ngồi ăn theo quy chế ăn riêng, mặc dù mọi người đều ngồi chung một chỗ, nhưng mọi người vẫn ăn đồ ăn riêng của mình, trước mặt mỗi người đều tràn ngập thức ăn. Lúc này, tiếng ngọc bội vang lên, một mùi hương nồng đậm ập vào mặt, chỉ thấy một phụ nữ trẻ tuổi đi ra từ phòng giữa, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng dấp vừa cao vừa béo, trên mặt không biết bôi bao nhiêu bột phấn, trắng như tờ giấy, hoàn toàn nhìn không ra màu da ban đầu. Ăn mặc thì phú quý, bên trên mặt áo đuôi ngắn da chồn màu trắng tốt nhất, phía dưới mặc quần la điệp tơ vàng in hoa, chân đi một đôi giày xuân thêu kim tuyến trân châu. Cổ tay ddeu mấy vòng vàng lớn, ngón tay đeo mười cái nhẫn, nhưng khiến Lý Diên Khánh cảm thấy kỳ quái chính là, nàng ta dĩ nhiên để đầu búi quạ, đây là tiêu chí nữ tử chưa gả, điểm này không hợp với tuổi của nàng.