Chương 54: Đại Nhạn, Hỉ Thước. Đại Nhàn lại như cười như không nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, nhích tới gần hắn một chút: - Tiểu đệ đệ đừng nhúc nhích! Tỷ tỷ nói thầm với ngươi. Đại Nhạn ngoài miệng dỗ dành Lý Diên Khánh, bỗng nhiên khẽ vươn tay, nắm chặt lỗ tai Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh sớm nhìn ra động cơ của nàng không tốt, không chờ nàng bắt được, liền nghiêng người tránh ra. Đại Nhạn nắm hụt, hận đến giậm chân một cái, nhào tới Lý Diên Khánh giống như con mèo, trong miệng thì mắng: - Con khỉ chết này, dám để ta gọi ngươi thúc thúc, xem ta thu thập ngươi thế nào! - A tỷ đừng đánh nữa, thúc thúc sẽ tức giận. Muội muội Hỉ Thước gấp đến độ giậm chân. Thân hình Lý Diên Khánh cực nhanh, nhanh chóng trốn tránh, chuyển tới cửa, hắn lại lấy ra mười văn tiền, lắc lắc trong tay, cười hì hì nói: - Cũng không phải để ngươi gọi không, gọi ta một tiếng Khánh thúc, mười văn tiền này cho ngươi. Đại Nhạn nhìn thấy mười văn tiền, mắt nàng sáng lên, lửa giận trong lòng lập tức tan biến không thấy bóng dáng tăm hoi. Vừa rồi Lý Diên Khánh cho nàng hai mươi văn tiền, có thể mua trâm đồng, lần đầu tiên nàng nhận được nhiều tiền mừng tuổi như vậy. Gia cảnh nàng tương đối nghèo, cha mẹ hận không thể tách một văn tiền ra thành hai nửa để dùng, cho dù có chút đồ tốt đều cho đệ đệ, không tới lượt hai tỷ muội các nàng, bộ quần áo mới này là cữu cữu mua cho các nàng. Tiền mừng tuổi cũng chỉ một hai văn, ngẫu nhiên cữu cữu ở kinh thành tới mới nhiều hơn một chút, lập tức có được nhiều tiền giống như hôm nay, nàng chưa từng có. Nàng nhìn chằm chằm mười văn tiền trong tay Lý Diên Khánh, trong lòng đang tính toán làm sao lấy được mười văn tiền của tên ngốc này vào tay, có mười văn tiền này nàng lại có thể mua hoa lụa rồi. Nàng tươi cười dỗ Lý Diên Khánh nói: - Đệ đệ tốt, ngươi cho tỷ tỷ tiền, tỷ tỷ sẽ không tức giận, đi móc trứng chim với ngươi! - Không được! Quy củ tôn kính trưởng bối ngay ở nơi này, mẹ ngươi gọi ta là huynh đệ, ngươi phải gọi ta Khánh thúc. Đại Nhạn do dự, Lý Diên Khánh thấy nàng sắp đầu hàng, liền cười nói: - Nếu không muốn gọi thì thôi, ta không miến cưỡng ngươi. Nói xong, hắn muốn cất tiền về túi, Đại Nhạn quýnh lên trong lòng, cuối cùng hô: - Khánh… thúc! - Như vậy là được rồi! Tôn kính trưởng bối, lại có chỗ tốt, cớ sao mà không làm? Đại Nhạn cầm mười văn tiền, sợ Lý Diên Khánh đổi ý, cũng không quan tâm mắng hai câu liền chạy đi như bay. Hỉ Thước cũng muốn chạy theo tỷ tỷ, Lý Diên Khánh kéo nàng lại cười nói: - Chờ một chút, ta cũng cho ngươi mười văn tiền. Hỉ Thước liên tục khoát tay: - Ta không muốn, gọi thúc thúc là đương nhiên, sao có thể đòi tiền? Lý Diên Khánh thấy nàng nhu thuận hiểu chuyện, trong lòng cũng thích, liền mạnh mẽ nhét mười văn tiền vào bàn tay nhỏ bé của nàng: - Cho ngươi đi mua đường ăn! - Tạ ơn Khánh thúc! Hỉ Thước tươi cười rạng rỡ, nhận tiền liền chạy ra ngoài đuổi theo tỷ tỷ. Lý Diên Khánh thấy hai tỷ muội chạy xa, lúc này mới tĩnh tâm, bắt đầu làm bài tập. … Lúc chạng vạng tối buổi chiều, Lý Đông Đông đến mời Lý Diên Khánh ăn cơm. Lúc này Lý Diên Khánh đã làm xong bài tập, đang xem thanh đoản kiếm này. - Nếu Khánh đệ thích chuôi kiếm này, liền tặng nó cho ngươi! Lý Đông Đông đi vào nhà cười nói. - Vậy sao được! - Đây là kiếm của Đại bá ta, hắn coi như bảo bối, sau khi hắn tạ thế, chuôi kiếm này không ai muốn dùng. Phụ thân ta thích thu thập đồ cũ, liền mang nó về, ta sợ ngươi ghét bỏ, nếu ngươi không chê, liền tặng cho ngươi. - Vậy ta liền không khách khí! Lý Diên Khánh vui mừng, lần này không đi uổng phí, dĩ nhiên được thanh kiếm tốt. Lúc này Lý Đông Đông kéo Lý Diên Khánh cười nói: - Sắp mở bàn rồi, đang chờ ngươi, đi nhanh đi! Lý Diên Khánh bỏ thanh kiếm vào túi sách của mình, đi theo Lý Đông Đông tới đại đường phía trước, hắn cười hỏi: - Tộc trưởng tới rồi sao? - Đã sớm tới rồi, khế ước cũng đã ký xong, cha ngươi để chúng ta không nên quấy rầy ngươi, cho nên không có gọi ngươi. Lý Diên Khánh cũng không lo lắng, hôm qua hắn lại tới trấn Lộc Sơn một chuyến, nhìn qua bản dự thảo khế ước. Tộc trưởng suy tính cực kỳ chu toàn, còn cẩn thận hơn hắn nghĩ, khế ước đã quyết định, hôm nay chỉ là đến ký tên đồng ý. Lý Diên Khánh đi tới đại sảnh, trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt, hai ba mươi người tập trung một chỗ. Lý Đông Đông bày ba bàn tiệc rượu, trong đại sảnh bày một bàn chủ tịch, trong sân bày hai bàn bồi tịch. Khác hôm nay chủ yếu đều là người của thôn Tiềm Sơn, ngoại trừ mấy tộc nhân hắn gặp qua lúc tế tổ, có chút ấn tượng ra, người khác thì không nhận ra. Lý Đông Đong kéo Lý Diên Khánh tới giới thiệu cho hàng xóm láng giềng, hàng xóm láng giềng nghe nói thiếu niên trước mắt này là Lý Diên Khánh đoạt giải nhất Hội Đồng Tử, không khỏi nổi lòng tôn kính, vội vàng đứng dậy hành lễ. Lý Diên Khánh cười đáp lễ cho mọi người. Lý Đông Đông kéo hắn vào chủ đường. Lý Văn Hữu ngồi ở chủ vị nhìn thấy Lý Diên Khánh vội vàng vẫy tay nói: - Khánh nhi, tới đây ngồi! Khách ở chủ đường vội vàng lấy lòng Lý Văn Hữu, khen tương lai Lý gia lại sinh ra một tiến sĩ, thổi phồng đến mức Lý Văn Hữu vui mừng trong lòng, vuốt râu cười không ngừng. Lý Diên Khánh đáp lễ với mọi người, nhưng không thấy phụ thân, liền hỏi Lý Văn Hữu: - Tộc trưởng, cha ta đâu rồi? Lý Văn Hữu cười ha ha: - Hắn có việc gấp về trước. Lý Diên Khánh khẽ giật mình, cha trở về vì sao không nói cho mình một tiếng: - Tộc trưởng, trong nhà ta xảy ra chuyện gì gấp? - Hôm nay Huyện Học Chính đi cùng một người đến từ Châu, nói là đến thăm hỏi thanh danh của cha ngươi, có thể liên quan tới chuyện xưa trước kia, cha ngươi sốt ruột, liền đi về trước. Lý Diên Khánh nhảy dựng lên, đây là chuyện Tri Châu Lý Quỳ đã đáp ứng hắn, không nghĩ tới hiện giờ đã tới rồi, hắn cũng vội vàng muốn đi. Lý Văn Hữu lại kéo hắn lại: - Ngươi đừng đi, cha ngươi đặc biệt nhắc nhở ta, tự hắn có thể giải quyết, để ngươi đại biểu hắn ở nơi này uống rượu. Lý Diên Khánh chậm chạp ngồi xuống, hắn vẫn lo lắng trong lòng, lỡ như cha không biết nói chuyện, làm hỏng chuyện lớn thì làm sao bây giờ? Lúc này, Lý Đông Đông đứng dậy nâng chén đọc lời chào mừng: - Đông Đông bận rộn làm ăn ở kinh thành, không cách nào về quê tận hiếu, được các vị làng xóm láng giềng và Tộc trưởng chăm sóc gia phụ, không thể báo đáp, đặc biệt uống một chén rượu nhạt cảm tạ các vị hàng xóm láng giềng, Đông Đông uống trước rồi nói! Gã uống một hơi cạn sạch chén rượu, mọi người vội vàng nâng chén uống, lúc này mới nâng đũa gắp thức ăn, bắt đầu cười nói ăn uống. Lúc này, một nam tử gầy nhỏ hơn ba mươi tuổi ăn mặc hơi bủn xỉn đi tới trước mặt Lý Diên Khánh, nâng chén cười nói: - Ta tới kính tiểu quan nhân một chén. Phụ thân của Lý Đông Đông bên cạnh lập tức trầm mặt xuống, đây là con rể lớn của y Trương Bình, là một tên vô lại hết ăn lại nằm, nếu không phải con trai mời gã đến, y tuyệt đối sẽ không để gã vào nhà ăn cơm. Nhưng Trương Bình đã giơ chén tới trước mặt Lý Diên Khánh, phụ thân Lý Đông Đông không muốn mất mặt trước Tộc trưởng, đành phải oán giận giới thiệu thay gã: