Chương 59: Tri Huyện thị sát. - Không thể nào! Ngươi đang đùa chúng ta, đúng không? Thang Hoài mắt đầy hoài nghi nhìn Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh buông tay nói: - Nói hay không ở ta, tin hay không ở các ngươi, lão Nhạc đi thôi! Hắn quay người chạy đi, Nhạc Phi cũng theo sát phía sau. Chạy không tới trăm bước, liền nghe phía sau truyền tới tiếng chạy dồn dập. - Chờ chúng ta một chút! Vương Quý hô to sau lưng họ. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi nhìn nhau, hai người cùng ngửa đầu cười ha ha. … Chuyến này chạy từ trấn Lộc Sơn tới trấn Trương Tập, lại chạy vòng trở về, trọn vẹn chạy hơn bốn mươi dặm. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi tinh thần sung mãn, thần thái sáng láng, không hề cảm thấy mệt mỏi. Nhưng Vương Quý và Thang Hoài lại mệt mỏi như chó, le lưỡi chạy trở về, cuối cùng kết thúc, hai người lập tức ngã xuống ven đường, rốt cuộc không động đậy được. - Ta đi lấy túi sách! Nhạc Phi chạy tới khách sạn đối diện quan đạo, túi sách của họ đều gửi trong khách sạn. - Người khác đang chê cười kìa, nhanh lên một chút! Lý Diên Khánh nhẹ nhàng đá hai người một cước. Hai người lại lẩm bẩm không chịu động, hắn liền ngồi xuống cười nói với hai người: - Bình thường bảo các ngươi chạy thì không chịu chạy, dựa theo phương pháp của ta chạy một tháng, các ngươi sẽ không mệt nữa, chí ít có thể thông qua khảo nghiệm thu đồ của Chu sư phó, thế nào, ngày mai tiếp tục chạy chứ? - Ngày mai rồi nói! Vương Quý giãy dụa nói ra một câu, gã cảm thấy hôm nay mình sắp chết rồi. - Các ngươi đang làm gì vậy? Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc với họ. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy sư phụ Diêu Đỉnh đang đứng cách họ không xa phia sau lưng, y chắp tay sau lưng, ánh mắt vẫn nghiêm túc giống như trước đây. Lý Diên Khánh vội vàng đứng dậy, thi lễ nói với sư phụ: - Khởi bẩm sư phụ, chúng ta vừa chạy bộ sáng sớm trở về! - Chạy bộ sáng sớm rèn luyện không có gì đáng trách, nhưng cũng không cần nằm trên quan đạo giống như hai con chó, khiến cho người ta chê cười, làm mất mặt học đường Lộc Sơn! Vương Quý và Thang Hoài chật vật bò dậy, khoanh tay đứng trước mặt sư phụ. Diêu Đỉnh lườm họ một cái lại hỏi: - Nhạc Phi đâu? - Sư phụ, ta ở chỗ này! Nhạc Phi chạy tới từ quan đạo đối diện, trong ngực ôm bốn túi sách. Diêu Đỉnh nói với gã: - Chờ lát nữa ngươi và Diên Khánh tới phòng ta một chuyến, ta nói chuyện thi cử với các ngươi. Nhạc Phi khác với Lý Diên Khánh, gã là cháu ngoại Diêu Đỉnh, sắp xếp trong cuộc sống của gã cơ bản đều do Diêu Đỉnh quyết định, ngay cả phụ thân của Nhạc Phi cũng không nhúng tay được. Nhạc Phi và Lý Diên Khánh khom người nói: - Học sinh biết rồi! - Các ngươi trở về thu dọn một chút đi! Hôm nay Tưởng Tri Huyện muốn tới xã Hiếu Hòa thị sát, đoán chừng cũng sẽ đến học đường Lộc Sơn chúng ta. Chẳng qua không liên quan nhiều tới các ngươi, các ngươi cứ an tâm chuẩn bị kiểm tra. Diêu Đỉnh nói xong, liền quay người đi tới học đường. Có thể thấy được y cũng không quá chú ý đối với việc Tri Huyện tới, dù sao có người sẽ rất nhiệt tình chuẩn bị, y cũng không cần quan tâm. Sáng sớm Lý Đại Quang đã dẫn một trăm tên học sinh quét dọn học đường, gã tự mình ngồi xổm nhổ cỏ ở cửa học đường, lại dùng nước giếng cọ rửa sạch sẽ phiến đá trên đường. Gã lại phái tám tên học sinh đứng ở giao lộ, nghiêm cấm quán nhỏ đi vào. Dưới sự động viên của Lý Đại Quang, toàn bộ học đường Lộc Sơn nghỉ nửa ngày, tiến hành tổng vệ sinh trong ngoài học đường, chuẩn bị đón tiếp Tri Huyện tới. Trong một gian phòng học được các học sinh xưng là Bạch Hổ Đường, hai mươi mấy học sinh không tham gia tổng vệ sinh, họ vẫn vùi đầu vào luyện chữ, qua chín ngày nữa, họ sẽ phải đối mặt với thi huyện, mỗi người đều cực kỳ căng thẳng, mặc dù thi cũng không khó, nhưng mỗi năm vẫn sẽ đào thải một nửa học sinh, con em nhà giàu còn có thể bỏ tiền đọc sách, nhưng con em nhà nghèo thì không có lựa chọn. Trong gian phòng của Diêu Đỉnh ở sát vách, Diêu Đỉnh chậm rãi nói với Nhạc Phi: - Trình độ học thức của ngươi kém hơn Diên Khánh một chút, trực tiếp đi thi phát giải là không thực tế, chẳng qua ngươi đã đủ thi Châu Học rồi, ta muốn biết một chút suy nghĩ của ngươi. Nhạc Phi cúi đầu nói: - Học sinh cũng nghĩ giống như Diên Khánh học tại Huyện Học một năm, sau đó cuối năm tham gia thi Châu Học. Đại Tống nhập sĩ làm quan có hai đường tắt, một là đường tắt khoa cử, một cái khác chính là đường tắt Thái Học, so sánh mà nói, đường tắt khoa cử quá mức gian nan, mà đường tắt Thái Học thì dễ dàng hơn nhiều. Nhất là sau khi Vương An Thạch ban bố Thái Học tam xã pháp, Châu Học địa phương đều đã mở rộng tam xá pháp. Châu Học là một trong các điều kiện quan trọng để vào Thái Học đọc sách, mà Huyện Học lại là một đường tắt cần phải qua để tiến vào Châu Học, đã tạo thành một hệ thống giáo dục sâm nghiêm. Đương nhiên, hai con đường tắt này lại tương thông, Thái Học có thể đi thi khoa cử thi tỉnh, đồng dạng, nếu như thi đậu phát giải cũng có thể đi Thái Học đọc sách. Diêu Đỉnh tổng hợp trình độ của hai người, quyết định để Lý Diên Khánh đi con đường khoa cử, mà để Nhạc Phi đi con đường Thái Học. Nhạc Phi đã tỏ thái độ đồng ý học tại Châu Học, Diêu Đỉnh cũng không ước thúc Nhạc Phi tại tiểu tiết. Diêu Đỉnh cười nói: - Như vậy cũng được, năm ngoái sau khi sĩ tử Huyện Học thi phát giải bị diệt toàn quân, toàn bộ đều chuyển hướng thi Châu Học, lại có sáu thành học sinh thi đậu, tin tưởng chỉ cần ngươi chăm chỉ học một năm, cũng có cơ hội thi đậu Châu Học. Nhạc Phi vội vàng khom người hành lễ: - Đa tạ sư phụ thành toàn! Diêu Đỉnh cười cười, lại nói với Lý Diên Khánh bên cạnh: - Hôm qua ta nhận được một tin tức, học đường xã Thang Bắc cũng có hai học sinh giống như các ngươi, chuẩn bị năm nay sẽ tham gia thi phát giải. - Sư phụ, có phải một người trong đó tên Trương Hiển hay không? Ký ức của Lý Diên Khánh đối với Hội Đồng Tử năm năm trước vẫn còn mới mẻ. - Dường như là vậy! Diêu Đỉnh lại thở dài: - Ta có thể hiểu được vì sao học sinh ưu tú cũng không quá muốn tới Huyện Học đi học, đi thi Châu, sĩ tử huyện Thang Âm toàn quân bị diệt, không một người nào thi đậu cử nhân, đây cũng không phải ngẫu nhiên, Tri Huyện mới can thiệp thô bạo vào Huyện Học, hậu quả xấu từng bước biểu hiện. Ta vốn muốn để các ngươi đọc sách tại Huyện Học hai năm, hiện giờ ta cũng thay đổi chủ ý, cuối năm nay các ngươi hãy tới huyện An Dương tham gia thi cử đi! Một người thi khoa cử, một người thi Châu Học. Lý Diên Khánh và Nhạc Phi nhanh chóng trao đổi ánh mắt, hai người đều lộ vẻ mừng rỡ. Sư phụ rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi. Diêu Đỉnh vuốt râu ngắn lại khẽ cười với Lý Diên Khánh: - Mà thi phát giải cũng không khó giống như trước đây, thậm chí Tiến sĩ cũng dễ dàng hơn lúc trước. Lúc trường hàng năm thi tỉnh nhiều nhất chỉ có thể đậu hơn trăm người, thế nhưng năm năm nay lại lựa chọn sáu trăm bảy mươi tên Tiến sĩ, thi tỉnh nới lỏng độ khó, thi phát giải cũng giốn như vậy, cho nên ta có lòng tin với ngươi. - Sư phụ, học sinh còn điểm nào chưa đủ?