Chương 72: Lại thi võ kỹ. Năm người Lý Diên Khánh tới muộn một chút, phòng đơn đã không còn, họ đành phải tìm một chỗ ở góc tầng hai ngồi xuống. Lý Diên Khánh gọi một con dê bỏ lò, lại gọi mười mấy món ăn, hỏi mọi người: - Muốn uống gì không? Vương Quý mặt mày hớn hở nói: - Cho hai bầu rượu thì sao? Nhạc Phi nhướng mày: - Ngày mai phải kiểm tra võ kỹ, uống rượu sẽ hỏng việc, uống cái khác đi! Tửu bảo bên cạnh lập tức biết thân phận của họ, cười nói: - Ngày mai phải kiểm tra võ kỹ, các vị đương nhiên phải uống một chén máu hươu, đây chính là ham mê của sĩ phu Biện Kinh, toàn huyện Thang Âm chỉ có cửa hàng chúng ta cung ứng, cam đoan các vị uống xong thân thể cường tráng, cánh tay có lực, kéo cung tám đấu cũng không thành vấn đề! Vương Quý và Thang Hoài tim đập thình thịch, cùng nhìn lại Lý Diên Khánh. Mặc dù Lý Diên Khánh biết tác dụng thực sự của uống máu hươu không ở khí lực lớn, nhưng hắn cũng không muốn làm mất hào hứng của mọi người, liền cười nói: - Như vậy đi! Cho năm chén máu hươu, lại cho một bình rượu gạo, cuối cùng cho chúng ta hai chén canh đậu ngọt nóng. Tửu bảo chần chờ một chút nói: - Ta phải nói rõ, máu hươu rất quý, bốn trăm văn một chén, năm chén là hai lạng bạc. Lý Diên Khánh lấy một thỏi bạc mười lạng đặt lên bàn: - Đủ chưa? - Đủ rồi! Đủ rồi! Tửu bảo thầm líu lưỡi, xem ra đây đều là tiểu gia nhà tài chủ nông thôn, mười lạng bạc cũng mang theo bên người. Gã vội vàng chạy như bay, cao giọng hô: - Năm chén máu hươu trên lầu! Các thực khách nhao nhao quay đầu, ai ăn cơm xa hoa như vậy, lại gọi năm chén máu hươu, ban đêm còn định ngủ hay không? Chò lúc họ thấy rõ là năm thiếu niên, không khỏi thầm lắc đầu, thói đời hiện giờ, lòng người không còn chất phác! Trẻ con cũng muốn uống máu hươu, mình sao lại uống không nổi chứ? Thi huyện vốn không có thi võ kỹ, chỉ có một lần thi phỏng vấn, chủ yếu là dành cho học sinh tàn tật. Nhưng từ khi Tri Huyện mới Tưởng Đại Đao nhận chức, phỏng vấn liền đổi thành thi võ kỹ, năm nay đã là năm thứ ba, điều này cũng phù hợp với yêu cầu võ bị của triều đình, không có gì đáng trách. Thi võ kỹ chủ yếu có ba loại, chạy bộ, cử tạ và bắn tên. Trong đó đơn giản nhất là cử tạ, giơ tạ đá năm mươi cân lên ba lần là hợp cách, không cần nâng qua đỉnh đầu, chỉ cần có thể nhấc lên, cách mặt đất một thước coi như qua. Khó khăn nhất vẫn là bắn tên, yêu cầu thấp nhất bắn mười trúng năm ngoài năm mươi bước. Người đi thi huyện học dựa vào học thức năm ngoái không đủ ba mươi người, cơ bản đều thất bại ở bắn tên. Bởi vì dẫn tới mọi người phẫn nộ, đám học sinh ồn ào dâng thư lên Châu Phủ cáo trạng, cuối cùng dưới áp lực của Châu Phủ, Tưởng Đại Đao bị ép sửa lại quy tắc, ba loại võ kỹ thi ba qua hai là coi như hợp cách. Nhưng Tưởng Đại Đao tức giận trong lòng học sinh cáo trạng mình với Châu Phủ, liền làm động tác nhỏ. Năm nay thi huyện kéo dài khoảng cách chạy bộ, yêu cầu học sinh chạy một vòng quanh huyện thành trong nửa canh giờ. Huyện thành Thang Âm dài hai mươi dặm, còn yêu cầu chạy xong trong nửa canh giờ, đây quả thực là đang ép đám học sinh liều mạng. Chẳng qua chạy bộ không giống bắn tên, liều mạng vẫn có thể miễn cưỡng làm được, bắn tên cần kỹ xảo, coi như liều mạng cũng không làm được. Học sinh tham gia thi võ kxy hôm nay đã không nhiều như hôm qua, đó là bởi vì hôm qua có không ít học sinh thi rớt, tự biết vô vọng vào Huyện Học, cũng lười đến chịu sự khổ cực này. Mặt khác người dùng tiền đi học cũng có thể không cần thi võ kỹ, đây cũng là tác phong trước sau như một của Tưởng Đại Đao, xưa nay gã không gây khó khăn với tiền. Như vậy đông đi một nhóm, tây đi một nhóm, cuối cùng chỉ có không tới ba trăm người tham gia thi võ kỹ. Loại thứ nhất là thi cử tạ, đơn giản nhất, nâng tạ năm mươi cân ba lần, gần như mỗi học sinh đều có thể thông qua, nhưng chạy bộ thì tàn khốc, chạy hai mươi dặm nửa canh giờ. Không ít học sinh phẫn hận phàn nàn, tương lai của họ cũng không phải đi thi cử nhân võ, dựa vào cái gì phải kiểm tra võ kỹ. Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, dưới uy quyền của Tri Huyện không có chỗ cho họ lựa chọn, hoặc là về nhà hoặc là bỏ tiền, hoặc tiếp tục thi. Một tiếng chuông vang lên, ba trăm học sinh xông ra khỏi cửa lớn Huyện Học, chạy tới cửa thành bắc. Quan chủ khảo võ kỹ Tưởng Tri Huyện sợ thí sinh gian lận, đặc biệt hạ lệnh đóng cửa thành nam, như vậy thí sinh chỉ có thể chạy ra từ cửa thành bắc, lại trở về từ cửa thành bắc. Tưởng Tri Huyện thoải mái uống một chén trà, lại ăn một đĩa điểm tâm tại Huyện Học, lúc này mới lên ngựa, mang theo hơn mười hương binh tiến tới cửa bắc. Không ngờ gã vừa ra khỏi cửa lớn Huyện Học, liền trông thấy hai học sinh một trước một sau chạy tới cửa lớn, trên đầu bốc hơi nóng. Tưởng Tri Huyện giận dữ, vung roi ngựa quát: - Võ kỹ đã thi qua một nửa, hiện giờ các ngươi mới đến làm gì? Mấy tên nha dịch phía sau thở hồng hộc hô to: - Huyện quân, họ là học sinh chạy bộ trở về! Tưởng Tri Huyện lập tức giật nảy mình, hiện giờ đã có người chạy bộ trở về sao? Gã vội vàng hỏi chung quanh: - Chạy bao lâu rồi? - Đại khái một khắc đồng hồ! Tưởng Tri Huyện mở to mắt, mới một khắc đồng hồ đã chạy hai mươi dặm, trong này có gian lận hay không! Tưởng Tri Huyện cũng không tới cửa bắc, quay đầu ngựa đi theo hai thí sinh tiến vào Huyện Học. Gã đi theo phía sau, thấy hai học sinh đi lại mạnh mẽ, hai chân chạy có lực, giống như hai con linh dương chạy trên đồng cỏ. Trong chố lát, hai thí sinh liền vọt vào võ đài, chạy qua điểm cuối cùng. Tưởng Tri Huyện giục ngựa tiến đến, thấy hai học sinh chạy hai mươi dặm cũng không thở kịch liệt, càng không mệt mỏi ngã xuống đất, cả hai còn cười cười nói nói, trong lòng gã rất ngạc nhiên, giục ngựa tiến đến hỏi: - Các ngươi là học sinh của học đường nào? Học sinh đầu tiên chạy qua điểm cuối tiến đến khom người nói: - Học sinh là Lý Diên Khánh của học đường Lộc Sơn! Học sinh phía sau cũng tiến tới thi lễ: - Học sinh cũng thuộc học đường Lộc Sơn, tên là Nhạc Phi! - Không tồi! Không tồi! Tưởng Tri Huyện rất tán thưởng lại hỏi: - Xem ra các ngươi vẫn luôn kiên trì chạy bộ! Mỗi ngày chạy bao nhiêu? - Hồi bẩm Huyện quân, mỗi ngày trời chưa sáng chúng ta liền chạy bộ. Mỗi ngày chí ít chạy bốn mươi dặm, năm năm qua chưa hề gián đoạn. Tưởng Tri Huyện giơ ngón cái lên: - Đây mới thật sự là người đọc sách, có thể lên triều đình, cũng có thể ra chiến trận, rường cột nước nhà mà! - Huyện quân quá khen, học sinh không dám nhận! Tưởng Tri Huyện vui vẻ trong lòng, năm nay rốt cuộc xuất hiện học sinh khiến gã hài lòng, gã lại hỏi: - Hai người các ngươi bắn tên thế nào? Lý Diên Khánh và Nhạc Phi nhìn nhau, Lý Diên Khánh cười nói: - Hẳn là có thể thông qua! - Tốt! Chờ lát nữa ta tự mình thử các ngươi. Lại qua một nén nhang, Vương Quý và Thang Hoài cũng xuất hiện. Mặc dù hai người họ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng nửa tháng nay mỗi ngày chạy bộ cùng Lý Diên Khánh và Nhạc Phi, mỗi ngày chạy hơn bốn mươi dặm, thể lực tăng mạnh, chạy hai mươi dặm đã không đáng kể, mặc dù còn kém Lý Diên Khánh và Nhạc Phi rất xa, nhưng so với các học sinh khác lại mạnh hơn rất nhiều.