Ngay lúc Trần Khuê thấy tiếc cho đám người Lưu Sấm, hắn đã lặng lẽ vượt qua huyện Lăng. Sông Lăng là một nhánh của sông Hoài. Thế nước chảy không quá xiết, mà bề mặt sông cũng không rộng lắm. Theo sông Lăng xuống phía dưới là một bến nước quan trọng của cửa sông Hoài. Đám người Lưu Sấm chạy liền hay ngày đường, cũng có chút mỏi mệt. Vì thế liền chọn một cỗ kín gió bên bờ sông Lăng dựng trại, chuẩn bị sau khi trời sáng qua cửa số hai vượt sông Hoài. Qua được sống Hoài, cứ theo hướng mặt trời đi xuống phía nam là đến Hải Lăng. Đến lúc là từ Đông Lăng Đình vượt sông hay theo Giang Thuy Từ vượt sông còn cần phải đánh giá lại. - Mạnh Ngạn, huynh nói xem Trần Khuê sẽ làm gì? Mi Hoán và Lưu Sấm sóng vai ngồi cạnh đống lửa, trên đống lửa còn có một chiếc nồi bằng sắt. Trong nồi là cá, thịt dê và cháo thịt hấp cách thủy, hương thơm ngào ngạt. Trước khi Lưu Sấm trọng sinh (một lần nữa sống lại) chủ nhân của thân thể này không thích dùng thịt cá tươi. Lưu Sấm tuy không phải kẻ kén ăn, chỉ là khi vừa mới hồi sinh, cơ thể tự nhiên sẽ sinh ra một loại kháng cự đối với thịt cá tươi. Đến bây giờ hắn đã có thể khống chế thân thể này một cách dễ dàng, cho nên sự kháng cự kia cũng biến mất. Tôm cá tươi thật không tệ, trong thời buổi loạn lạc này còn có thể nhét đầy cái bao tử đã là thỏa mãn lắm rồi. Nghe ra trong giọng nói của Mi Hoán ẩn giấu sự lo lắng, Lưu Sấm khẽ mỉm cười. - Trần Khuê lão nhân, là danh sĩ Từ Châu, lòng tự đại cũng rất cao. Càng là nhân vật như vậy lại càng dễ mắc mưu. Trong mắt ông ta, ta chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng hiện nay kẻ vô danh tiễu tốt như ta lại từng quét sạch giặc cướp Hoài Âm, lại giết sạch cả nhà họ Bộ. Ông ta thân là đệ nhất danh gia vọng tộc ở Từ Châu, lại có thể ngồi im nhìn ta tung hoành như vậy? Cho dù ông ta không muốn thì đám quan chức Quảng Lăng cũng sẽ gây sức ép bắt ông ta động thủ Kỳ thật, ta không lo ngại Trần Hán Du. Ông ta có lẽ mưu sâu kế hiếm, cũng có lẽ mưu trí hơn người nhưng vẫn là bó hẹp vào một chỗ, không đáng để ta lo nghĩ. Người mà ta thật sự lo là con trai của ông ta - Trần Nguyên Long, mới là nhân vật khó đối phó. Ta từng gặp y một lần, người này tuy rằng tính tình ngang ngược kiêu ngạo, nhưng quả thật là kẻ không dễ đối phó. Trần Khuê? Trong trí nhớ của Lưu Sấm chẳng qua là một tên ba phải. Kẻ thật sự khiến Lưu Sấm bận tâm vẫn là Trần Đăng. Cũng may là Trần Đăng hiện giờ không ở Quảng Lăng, nếu không muốn vượt sông, chỉ sợ còn gặp thêm trắc trở. Hai ngày nay cũng với binh lính gấp rút lên đường, hắn dường như lại trở về với cảm xúc từ kiếp trước. Càng như vậy, hắn lại càng bình tĩnh suy tư phải thế nào mới có thể thoát hiểm thành công. Lưu Bị và Lã Bố sau khi nghị hòa, tất nhiên sẽ dốc toàn lực đối phó với hắn. Đến lúc đó ... Lưu Sấm tự biết không có khả năng chống lại Lưu Bị. Lưu Bị ngựa chiến một đời, từ loạn Khăn Vàng nổi lên đến nay cũng đã trải qua biết bao thăng trầm. Nhớ ngày ấy rất nhiều bậc chư hầu lợi hại hơn y, mạnh hơn y đều đã về cõi hoàng tuyền, mà y càng lăn lộn càng mạnh lên, đến cuối cùng năm trong tay ba phần thiên hạ, thành lập nhà Thục Hán, làm sao có thể dễ dàng sánh ngang với y được? Nói thật nếu không phải là bất đắc dĩ, Lưu Sấm cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với Lưu Bị vào lúc này. Chẳng lo y hiện giờ bị Lã Bố đánh cho thảm hại như chó chết chủ, chẳng qua bên trong vẫn còn nội tình. Có lẽ trong mắt kẻ khác, chút binh mã trong tay Lưu Bị chẳng là gì. Nhưng theo Lưu Sấm, Lưu Bị dù lui về trấn giữ Hải Tây, vẫn là binh lực dồi dào, không thể khinh thường. - Hoán Hoán, sợ rồi sao? - Muội không sợ! Mi Hoán trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, hạ giọng nói: - Chẳng sợ vào sinh gia tử, chỉ cần ở cùng Mạnh Ngạn, Hoán Hoán sẽ không sợ hãi. Có được thể tử như vậy, phu quân còn mong ước gì hơn! Lưu Sấm không kìm được nắm tay Mi Hoán. Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, còn hơn hàng ngàn hàng vạn lời nói. Ở đây vô thanh thắng hữu thanh, chính là dáng vẻ này - Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn! Tiếng hát của Quản Hợi khiến Lưu Sấm phải phục hồi tinh thần. Mi Hoán ưm một tiếng, bàn tay thon mềm rút khỏi tay Lưu Sấm, đứng lên chạy đến ngồi cạnh đống lửa cách đó không xa. Bên kia, Tiểu Đậu Tử mắt chăm chăm nhìn vào cái nồi trên đống lửa, không ngừng nuốt nước miếng, yết hầu rung rung. Từ Thịnh không ngồi đây mà dẫn theo Chấp pháp đội, cùng với Tiết Văn tuần tra doanh địa. Mi Hoán ngồi xuống bên Tiểu Đậu Tử, không kìm được lại đưa mắt nhìn trộm về phía Lưu Sấm. - Hợi thúc! Lưu Sấm rất bất đắc dĩ, nhịn không được nói: - Thúc sao lại đến đúng lúc vậy? - Cơm chín chưa? - Ta... Quản Hợi cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt Lưu Sấm, giơ tay kéo hắn đến. - Mạnh Ngạn, mật báo vừa rồi hồi báo, phát hiện một đội binh mã, đang từ phía huyện Lăng tiến đến, xem ra là muốn đối phó với chúng ta. - Huyện Lăng? Lưu Sấm nghe vậy ngẩn ra, tỏ ra nghi hoặc. - Binh mã huyện Lăng, vì sao lại tìm chúng ta gây chuyện? Chúng có bao nhiêu người, khoảng bao lâu nữa sẽ đến đây? Huyện Lăng là địa bàn dưới tay Lã Bố, theo lí mà nói Lã Bố đang nghị hòa với Lưu Bị, không có khả năng trong lúc này lại tìm Lưu Sầm gây chuyện. Huống chi Lưu Sẩm cũng không uy hiếp đến sự an toàn của huyện Lăng, mà thậm chí thời gian đi qua huyện Lăng cũng là sau nửa đêm. Đội binh mã này, vì sao lại đến? Quản Hợi nói: - Theo mật báo, ước tính có chừng năm, sáu trăm người. Dựa vào tốc độ của chúng, khoảng chừng một canh giờ nữa sẽ đến đây. Mạnh Ngạn, chúng ta đánh hay mặc kệ? Lã Bố đột nhiên phát binh tìm đến gây sự, nếu mặc kệ chúng chi e hậu họa không lường. Đã có hậu họa rồi! Có trời mới biết Lã Bố làm sao mà phát hiện được hành tung của Lưu Sấm, rồi lại làm sao mà nhanh như vậy đã ra tay. Lưu Sấm trầm ngâm một lát, cắn răng một cái liền đứng dậy. - Thôi, ta cũng không muốn chọc vào Lã Phụng Tiên, nhưng nếu y đã chủ động đuổi theo, cũng chỉ còn cách liều mạng với y một trận. May là năm sáu trăm nhân mã của y, nếu thật sự phải giao đấu, không phải là không có phần thắng. Chỉ cần không phải là Bát đại kiện tướng và Cao Thuận cầm quân, thì cũng chưa chắc ai chết trong tay ai. Hợi thúc, trận chiến này giao cho thúc. Cháu nghĩ thúc cũng không phải ngay cả loại địch nhân này cũng đối phó không nổi chứ. Muốn rời khỏi? Không kịp nữa rồi! Cho dù bây giờ lập tức lên đường cũng khó thoát khỏi truy kích của đối phương. Chẳng bằng đánh một trận thật sảng khoái, sau đó nhanh chóng vượt sông chạy trốn, ngược lại lại có đường sống. Quản Hợi nghe Lưu Sấm nói xong, lập tức nổi giận. - Mạnh Ngạn, cháu chớ xem thường Hợi thúc. Tuy rằng Hơi thúc không biết chữ nhưng cũng nghe qua binh pháp, lại từng thống lĩnh thiên binh vạn mã. Đừng nói là năm, sáu trăm người, dù có nhiều hơn nữa, dựa vào bản lĩnh của ta và Đại Lưu cũng có thể khiến chúng có đến mà không có đường về. Binh thư mà Quản Hợi nói đến, chính là nửa cuốn tàn thư mà Lưu Sấm đã xem qua. Từ Thịnh, Tiết Văn và Hoàng Thiệu đều nhận định cuốn binh thư kia là từ thời Đông Hán. "Tư Mã Nhượng Tư binh pháp". Có trời mới biết Quản Hợi lấy đâu ra nửa quyễn binh pháp ấy, dù sao cũng rất có ích. Ông không biết chữ nhưng đã tìm người biết chữ đến đọc cho ông nghe. Cho nên khi ông biết năm đó ông nghe được là "Tư Mã Nhương Tư binh pháp" liền vô cùng đắc ý, tự cho là chính bản thân mình đọc. Lưu Sấm nhịn không được nhẹ nhàng gật đầu. - Cháu sẽ để Văn Hướng và Nguyên Thiệu giúp các thúc một tay. CO Hắn hiện tại không động thủ được, cho dù có đi cũng không có đất dụng võ. Nếu hăn chỉ còn đường chết, nếu Quản Hợi thăng, hắn có thể thoải mái rồi. Có Lưu Dũng, Từ Thịnh giúp đỡ, hơn nữa đám người Bùi Thiệu mặc dù có chút yế kém nhưng cũng không phải là không đánh nổi một trận. Sau khi Quân Hợi sải bước đi khỏi, trong chốc lát chợt nghe thấy trong doanh địa một trận xôn xao. Đám lính dưới sự chỉ huy của đám người Quản Hợi, tập trung lại một chỗ, hướng về phía ngoài doanh địa xuất phát. Chỉ có điều tốc độ tập trung chậm chạp như vậy, Lưu Sấm cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nói cho cùng thì vẫn là một đám ô hợp, muốn biến thành những tinh binh bách chiến bách thắng, còn cả một chặng đường dài phía trước - Mạnh Ngạn, đã xảy ra chuyện gì? Mi Hoán mang theo Tiểu Đậu Tử vội vàng đi tới. Binh mã đột nhiên xuất động, khiến Mi Hoán lập tức cảm thấy hoảng sợ. Nàng có chút lo lắng hỏi, mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng có th ng lòng nàng đang bứt rứt không yên. Lưu Sấm múc một bát cháo thịt đưa cho Mi Hoán. - Không có gì, chẳng qua là mấy tên mao tặc muốn thừa dịp cháy nhà cướp của. Dựa vào thúc phụ và Hợi thúc, sẽ không có vấn đề gì. Hoán Hoán, cháo thịt này đã chín rồi, nàng cả ngày chưa ăn gì, trước tiên hãy húp bát cháo này. Còn có Tiểu Đậu Tử, ngươi cũng ăn một bát đi. Đừng để đói lả, kẻo Văn Hướng sẽ tìm ta gây sự mất. Tiểu Đậu Tử tính tình đơn thuần, làm sao có thể nhìn ra manh mối? Nhưng Mi Hoán lại nhìn ra một tia sơ hở. Mao tặc gây chuyện? Nếu thật là mao tặc gây chuyện, chỉ cần đám người Bùi Thiệu xuất binh là được. bây giờ cả Quản Hợi và Lưu Dũng đều đích thân xuất kích, sao có thể là vài tên mao tặc tép riu? Tuy nhiên Lưu Sấm không muốn nói ra thì nàng cũng làm bộ như không biết, cầm bát đưa cho Tiểu Đậu Tử, chính mình múc lấy hai bát, ngồi xuống bên cạnh Lưu Sấm. Trong doanh địa lập tức trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ mấy người bị thương và mười mấy tiễu binh đóng giữ bên ngoài cũng chỉ có ba người Lưu Sấm và Hoàng Thiệu ngồi xa xa bên cạnh đống lửa tính toán đồ quân nhu. Dốc toàn lực xuất kích, đây rõ ràng là dốc toàn lực xuất kích trong lòng Mi Hoán càng thêm khẩn trương. Lưu Sấm ngồi bên cạnh đống lửa, từ từ, từ từ húp cháo. Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, chợt nghe thấy từ phía xa truyền đến trận tiếng chém giết. Âm thanh không lớn, nhưng nghe tiếng người đang đánh nhau cũng không nhiều lắm Lưu Sấm lo lắng đề phòng, nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì. Xa xa, Hoàng Thiệu cũng tỏ ra không nghe thấy gì, vẫn ngồi yên chính lí sổ sách. Kỳ thật, cả Lưu Sấm và Hoàng Thiệu đều rất khẩn trương. Nhưng vào lúc này hai người đều phải duy trì trấn tĩnh. Lưu Sấm là linh hồn của cả đám người này, không thể làm loạn trận tuyến; mà Hoàng Thiệu cũng đã trải qua vô số sóng to gió lớn. Ngay cả Lưu Sấm cũng xuất kích, lần này nếu không giành được thắng lợi, chính là trời diệt chúng ta. Tiếng chém giết ước chừng kéo dài nửa canh giờ, sau đó biến mất. Lưu Sấm bỏ bát xuống, chậm rãi đi đến bên Tượng Long, nhặt lấy Bàn Long Côn xoay một cái rồi đưa tay vỗ nhẹ cổ của Tượng Long. - Bảo bối, ngươi nói xem là ai thắng? 101 XcII. Hắn ôm cỗ Thượng Long, nhìn như là hỏi ý kiến Tượng Long, lại như là tự hỏi chính mình.